Choáng váng khi thấy mẹ “trong vòng tay“ chồng mình
Cập nhật: 5/10/2012 | 8:15:40 AM
Đầu óc tôi muốn nổ tung. Tôi phải làm
sao đây để đối diện với người mẹ, người chồng mà tôi luôn yêu thương nay
lại phản bội tôi?. Bỏ chồng ư?. Hay bỏ người mẹ đã sinh ra và nuôi nấng
mình?. Hay tôi chấp nhận sống tay ba với cuộc tình đầy ngang trái này?.
Bố bỏ mẹ con tôi trong một vụ tai nạn xe
máy. Lúc đó, tôi đang học ở trường. Khi cô giáo báo tin, tôi bỏ sách vở,
vừa chạy bộ tới bệnh viện vừa khóc. Còn mẹ tôi thì ngất lịm khi nghe
hung tin. Đám tang của bố vào một ngày trời giông bão khiến cho không
khí càng thêm não nề, buồn thảm. Sau đám tang, mẹ ốm bẹp giường còn tôi
và bà ngoại thay nhau chăm sóc. Phải mất một tháng sau, mẹ tôi mới đỡ
buồn và bắt đầu đương đầu với cuộc sống mẹ góa con côi đầy khó khăn.
Trước đây, kinh tế gia đình đều phụ thuộc vào bố tôi. Bố tôi làm tại
công ty dược phẩm nên lương bổng có thể dư sức nuôi ba miệng ăn. Mẹ ở
nhà chuyên tâm vào việc nội trợ, chăm sóc con cái. Nhưng khi bố ra đi,
gia đình tôi thiếu thốn tình cảm và kinh tế khó khăn trông thấy. Chẳng
còn ai gánh vác việc thu nhập ngoài mẹ.
Không xin được việc ở nhà
nước hay công ty, mẹ tôi đành lên chợ hoa quả Long Biên lấy hàng về bán
ở ngay đầu ngõ. Mưa nắng, đắt ế thất thường nên thu nhập của mẹ tôi
chẳng đáng là bao. Tôi thương mẹ vô cùng nên không bao giờ dám đòi hỏi
quần áo đẹp hay những bộ đồ chơi đắt tiền.
Nhìn thấy mẹ lam lũ
vất vả mà thu nhập lại eo hẹp, tôi thầm hứa lòng mình sẽ học thật giỏi,
thi đỗ vào trường Đại học, sau này dễ xin việc làm ở cơ quan nhà nước.
Dường như quá vất vả với việc sinh nhai, nên mẹ tôi quên bẵng tuổi xuân
của mình, lặng lẽ nuôi tôi thành người.
Ảnh minh họa
Rồi tôi cũng đỗ vào trường sư phạm. Vừa đi học, vừa đi làm gia sư nên
đôi vai mẹ bớt nặng. Sau 4 năm đại học, tôi được giữ lại trường làm
trợ giảng rồi thành giảng viên. Thấy con nghề nghiệp ổn định, mẹ tôi
giục tôi lập gia đình. Lúc ấy, có một anh hơn tôi 12 tuổi, (kém mẹ tôi 7
tuổi) ngỏ lời yêu tôi. Phân vân vì tuổi tác khá chênh lệch, tôi đưa anh
về nhà giới thiệu, và xin ý kiến mẹ.
Vừa mới nhìn thấy anh, mẹ
tôi có vẻ ưng ngay bởi dáng người cao to, khỏe mạnh, ăn nói điềm đạm và
khuôn mặt khá điển trai phong trần. Mẹ tôi bảo, chồng hơn vợ 12 tuổi thì
có gì mà nhiều nhặn. Chồng hơn nhiều tuổi, con càng được chiều. Ngoài
tuổi tác, điều mà tôi phân vân nữa là anh lại là lái xe nay đây mai đó
không hợp với tính cách thích bình yên, xum vầy của tôi.
Mẹ tôi
lại khuyên, đàn ông phải đi đâu đi đó mới có cái nhìn phóng khoáng, chứ
ru rú từ cơ quan tới về nhà thì chán chết. Thấy mẹ tôi nhiệt tình vun
vào, tôi đã nhận lời cầu hôn của anh.
Vì là con một, sợ mẹ buồn
không người chăm sóc khi tôi đi lấy chồng, tôi ra điều kiện anh phải ở
rể, coi là người đàn ông gánh vác việc gia đình mình. Vì yêu tôi, anh
gật đầu đồng ý.
Tôi lấy chồng mà vẫn ở bên mẹ, ngày cưới mẹ tôi
hoan hỉ lắm. Sau khi cưới, mẹ tôi vui ra mặt vì dường như mẹ không phải
gồng mình làm chủ gia đình nữa mà đã có chồng tôi gánh vác những việc
lớn nhỏ trong gia đình như sửa nhà, chữa điện hỏng, hay đi về quê bố tôi
cách vài trăm cây số lo việc hiếu hỉ thay mẹ.
Rồi chúng tôi sinh
bé trai khiến gia đình thêm ấm cúng. Tôi nghỉ ở cữ 4 tháng. Lúc đấy,
nghe nói đi buôn hoa quả lãi hơn bán lẻ, mẹ muốn kiếm thêm thu nhập đã
bàn với chồng tôi cùng đi Lạng Sơn nhập hoa quả rồi về tiêu thụ ở một số
đại lý (vì chồng tôi là lái xe đường dài).
Chồng tôi đồng ý. Và
sau khi gom tiền, mẹ và chồng tôi bắt đầu đi Lạng Sơn nhập hàng. Sau
chuyến đi đầu, hàng hóa tiêu thụ hết veo, trừ tiền ăn ở, đi lại, xăng
dầu, vồn liếng, lãi thu về gấp nhiều lần bán lẻ khiến mẹ và chồng tôi
phấn khởi vô cùng. Mới đầu một tuần mẹ và chồng tôi đi 1-2 ngày, nhưng
rồi, lịch đi ngày càng dày đặc.
Những chuyến đường dài làm cho
tình cảm mẹ và chồng tôi ngày càng khăng khít. Về tới nhà là họ nói
chuyện phòng ngoài với nhau cả buổi để tôi một mình trong phòng chăm
con. Mải chăm con nhỏ và nghĩ tới việc gia đình tăng thu nhập, tôi không
hề nghĩ ngợi gì.
Cho tới khi, một lần, tôi đi chợ, một bà hàng
xóm ghé tai tôi nói, con trai bà ấy đã nhìn thấy mẹ và chồng tôi vào một
nhà nghỉ và ở chung một phòng. Tôi nghe câu nói đó định mắng té tát vào
bà hàng xóm đó vì tội xúc phạm mẹ và chồng nhưng vì chốn đông người,
tôi đành nuốt cơn bực, bỏ về.
Về đến nhà, nỗi bực tức của tôi
ngày càng dâng cao cùng với đó là sự nghi ngờ bắt đầu xâm lấn trí óc
tôi. Bất giác tôi chợt nhớ lại, đã từ lâu, vợ chồng chúng tôi không quan
hệ và tình cảm bắt đầu nguội lạnh. Còn mẹ tôi dạo này đổi khác. Có kinh
tế, mẹ không còn lam lũ ngày nào, thay vào đó là những chiếc váy hợp
mốt và kiểu tóc bồng bềnh trông trẻ ra đến dăm tuổi. Tôi rùng mình với ý
nghĩ của mình khi so sánh mẹ và anh trông cũng khá đẹp đôi. Nhưng rồi,
tôi vội xua đuổi suy nghĩ xúc phạm tới mẹ và chồng. Tôi cố gắng kìm chế
và trở lại với cuộc sống bình thường.
Một lần, trường tôi tổ chức
tập huấn nâng cao trình độ giảng dạy, tôi xin đi một tuần. Xa con, xa
nhà vài ngày mà tôi nhớ quay quắt. Vì con mọn nên tôi xin phép về sớm
một ngày so với dự kiến. Nỗi nghi ngờ vưởng vất khiến tôi buồn chán nên
cũng chẳng muốn thông báo gì.
Khi tôi về nhà là 8 giờ tối. Trời
chưa khuya mà nhà tôi lại tắt điện đi ngủ sớm. Linh cảm chuyện chẳng
lành, tôi lấy chùm chìa khóa riêng ra mở cửa. Cánh cửa bật mở, cảnh
tượng đập vào mắt tôi là mẹ và chồng tôi đang quấn lấy nhau, người không
một mảnh vải.
Tôi cũng chẳng biết mình đã tỉnh lại khi nào. Cho
tới tận hôm nay, tôi vẫn không thể tin những gì mình đã nhìn thấy là sự
thật. Tôi luôn như người mộng du trong chính cuộc sống thật của mình.
Tôi có bất hiếu không khi có ý định bỏ đi thật xa để xóa bỏ quá khứ về
một ngôi nhà như thế, một người mẹ như thế?