Những câu chuyện cười ra nước mắt ở nhà nghỉ
Vietnamnet – Thứ năm, ngày 22 tháng mười một năm 2012
Nhu cầu về nhà nghỉ bung ra nhưng cung không đủ cầu. Giờ đi qua bất cứ con phố nào cũng thấy có nhà nghỉ.
Nguyễn
Văn Cừ (quận Long Biên, Hà Nội), con phố chính của địa bàn có hàng trăm
cái khách sạn mini nhộn nhịp tấp nập kẻ ra người vào. Nhưng, đã từ lâu
nó không còn là phố độc quyền nhà nghỉ nữa mà nhường ngôi cho nhiều con
phố khác ở bên này thành phố. Ngay tại trung tâm thành phố Hà Nội, nhiều
con phố nhiều người đã thay tên đổi họ và gọi nó là "phố nhà nghỉ". Và,
đương nhiên, chuyện xảy ra ở phố nhà nghỉ cũng có 1.001 câu chuyện mà
nếu là một cuốn tiểu thuyết chắc chắn sẽ có nhiều chương hồi với những
câu chuyện "đời cười" ra nước mắt.
Một đồng nghiệp của tôi đã
tiết lộ con số độc đáo mà ngay khi vào Facecbook của anh, tôi choáng,
nổi da gà. Anh ấy kể: "Không tính cả phường đâu nhá, chỉ riêng tổ dân
phố mình có 23 cái nhà nghỉ trên tổng số 87 hộ gia đình. Hôm họp tổ dân
phố, bác tổ trưởng bảo: "Thế mới kinh chứ!". Khu mình là làng chính hiệu
không gần Gia Lâm, cũng không gần trung tâm. Làng mình nép mình bên
dòng sông Tô Lịch một màu và nhiều mùi. Có điều người làng mình không sử
dụng dịch vụ của làng mà lại sang ủng hộ dịch vụ ở làng khác.
Tò
mò, tôi hỏi mới biết chỗ anh ở là một tổ dân phố phường Khương Đình,
quận Thanh Xuân (Hà Nội). Khi đang loay hoay giải mã tại sao người ta
kinh doanh gì mà khiếp thế. Chắc là "kiếm được" nên khu nhà nghỉ cứ mọc
ra như nấm, mặc cho lạm phát và giá cả leo thang ầm ầm, dịch vụ "nghỉ
cho khỏe" xem ra vẫn đắt hàng. Trưa, thằng bé nhà tôi đi học về nó đã ấp
úng hỏi mẹ: "Thứ bảy này mẹ có bận gì không?". "Để làm gì hả con?".
Thằng bé nói: "Thứ bảy này mẹ đưa con đi cưới đứa bạn cùng lớp nhé".
Trời!
cái gì hả?! Một đứa con gái có 14 tuổi đầu bày đặt cưới mới xin. Thì
ra, nó đã bụng bầu 5 tháng. Đầu năm cũng trong lớp đấy một thằng bé trai
mặt mũi khôi ngô mới có 15 tuổi phải cưới vợ (nó học chậm một năm).
"Vợ" nó hơn nó 1 tuổi. Hai đứa là học sinh. Thằng bé lớp 8, con bé lớp
9. Chúng quen nhau qua chát chít trên mạng. Rồi sau đó… đứa con gái mang
bầu, thằng bé trở thành "ông bố" bất đắc dĩ, rồi nó thôi không đi học
nữa, ở nhà học nghề làm bánh. Con tôi bảo: "Úi giời! Chỉ cần có 200
nghìn là giải quyết xong chuyện. 50 nghìn hai đứa đi ăn hai bát phở. 150
nghìn vào nhà nghỉ cũng được cả buổi chiều. Thằng Thành chỉ vì như thế
mà phải bỏ học. Cái Hà chỉ vì như thế mà dính chưởng".
Hóa ra,
bọn trẻ con bây giờ đi học không ngây ngô như mình hồi xưa. Chúng nói đủ
thứ chuyện, và cái tuổi dở dở ương ương, lớn chẳng ra lớn, bé chẳng ra
bé thì chúng đề cập cả về vấn đề "tế nhị ấy nữa". Hôm nọ, hai mẹ con
ngồi taxi đi về nhà qua phố V, quận Hoàng Mai, nó bảo: "Phố này toàn nhà
nghỉ, karaoke…". "Ơ! Sao con biết?". Nó liến thoắng: "Mẹ lạc hậu quá
rồi, hỏi những đứa bằng tuổi con xem đứa nào chẳng biết. Bọn con trai
đương nhiên biết. Bọn con gái còn bạo gan hơn nhiều".
Đang mệt
mỏi với sự lớn trước tuổi của tụi nhỏ, bây giờ thì chợt nhớ ra bác giúp
việc nhà tôi có cô con dâu phụ giúp chị gái mở nhà nghỉ ở khu Thanh
Xuân. Thi thoảng bác lại xin nghỉ để sang bên đó phụ giúp lau dọn phòng
và giặt chăn ga gối… Bác bảo với tôi, cứ sang đấy dăm ngày là đầy chuyện
hay.
Sáng hôm sau tôi chở bác giúp việc đến nơi "tập kích" cho
công việc của mình. Nhà nghỉ của chị gái cô con dâu bác giúp việc mang
cái tên rất sến: "Hoàng hôn tím". Cách "Hoàng hôn tím" khoảng 5 nhà là
nhà nghỉ "Hằng Nga" và "Chiều muộn". Cả ba nhà nghỉ mini này đều cao 5
tầng sơn màu vàng sậm. Tôi ngồi ở quầy bar của "Hoàng hôn tím" cho tiện
việc quan sát. 9 giờ sáng, một cô cháu gái của gia chủ khệ nệ bê giỏ
trái cây… bày hấp dẫn trên khay, đặt ở bàn lễ tân. Mùi khử phòng của
sunlight hoa hồng nhức mũi rất đặc trưng mùi vị lau phòng nhà nghỉ.
Kim
đồng hồ nhích đến hơn 10 giờ thì có một cặp đôi đầu tiên đi vào. Anh
chị chở nhau trên chiếc SH màu đen. Cô bé ghi giấy ở quầy bar đon đả
cười, nói nhỏ với tôi: "Khách quen, phòng vip". Anh thanh niên xăm trổ
rồng phượng trên tay, cổ đeo xích bạc, tay đeo nhẫn khủng, người khỏe
mạnh, vạm vỡ. Còn người phụ nữ hơn anh này khoảng chục tuổi, khuôn mặt
của giải phẫu thẩm mỹ quá đà và thân hình phốp pháp quá mức.
Quả
là chị ta ăn mặc quá táo bạo khi cái cổ áo trễ xuống để lộ rõ cái rãnh
sâu của bộ ngực đồ sộ như muốn chực nhao ra khỏi voan áo mỏng. Cặp
"tuyết lê" trắng ngần mời mọc lộ liễu. Khi cặp đôi này đã lên phòng để
làm chuyện riêng của họ, thì thằng bé trông xe đã nheo mắt nói với vào
quầy nơi chúng tôi đứng đấy: "Vục mặt vào đấy, khéo cái anh đi cùng mắc
nghẹn, nghẹt thở… phục vụ chu đáo xong cũng được vài lít". Cặp đầu tiên,
tôi gọi là "cặp chị em".
Mấy phút sau, một bác cũng phải gần 60
đi xe máy 82 đến, một em khoảng 27, 28 tuổi đi xe ôm vào. Đôi này phải
là bố con, hay bác cháu mới hợp. Bác kia tóc trắng quá nửa đầu, em này
son phấn nhạt nhòa, tóc dài ngang vai, họ nhanh chóng làm thủ tục rồi
nhận phòng. Bác giúp việc nhà tôi bảo: "Cái bác giai lúc nãy thi thoảng
dăm bữa nửa tháng lại dẫn một em trẻ đến đây. Cô nào già nhất cũng chỉ
dưới 40 thôi. Cô trẻ nhất chắc chỉ ngoài 20”. Bác ấm ức: "Đàn ông thế mà
hư, dối vợ, trốn con đến chốn này. Chẳng biết kiếm đâu ra mấy đứa con
gái ấy, hết đứa này lại đứa khác, không khéo bệnh tật lại về nhà đổ cho
vợ thì khốn…".
Thằng bé trông xe tinh quái: "Dính vào cái món đấy
là nghiện đấy bà ơi. Mà cụ ấy già rồi, vợ cụ ấy chắc cũng già rồi,
không "đỡ" nổi cho chồng nữa rồi, nên cụ đi "ăn cỏ" ở đồng ngoài". Thằng
bé ấy ở quê học hết lớp 9, nó lên thành phố kiếm việc, vất vưởng mấy
năm rửa xe máy ở một số tiệm rồi loay hoay lạc bước đến chốn này trông
xe được hai năm. Hai năm ở đây ví như một lớp trường đời khiến nó tinh
khôn, lọc lõi. Có lẽ nơi này nhiều tệ nạn, lắm cạm bẫy khiến nó thêm già
dặn. Nó nói: "Trai thấy gái lạ như quạ thấy gà con".
Gần trưa, khách có vẻ tăng hẳn, mỗi đôi mỗi kiểu. Xem cái kiểu bìu
díu của họ thì đích thị là "ăn nem, ăn phở". Đôi trẻ, đôi già, hay vừa
già vừa trẻ cũng đều có cả. Có người tranh thủ buổi trưa tạt vào đây vui
vẻ, dung dăng dung dẻ tí ti, mới đầu cũng định như thế nhưng rồi ngấm
dần lúc nào không hay.
Cô gái quầy lễ tân bảo, có anh chị từ khi
em đặt chân đến đây làm ba năm cho tới giờ hàng tuần vẫn đều đặn đến
đây. Chả biết gia cảnh của họ ra sao, chắc anh này có vợ, còn chị kia
chả hiểu thế nào nhưng họ đến nhà nghỉ cũng thất thường lắm. Khi trưa,
khi tối, nhưng chẳng bao giờ qua đêm cả. Nếu không vướng bận gì thì tại
sao họ không cưới quách nhau cho rồi. Thế thì chắc hẳn một trong hai
người còn vướng chuyện gia đình. Con bé đoán già đoán non thế. Hôm họ
đến mặt tươi như hoa, có hôm đến lại héo rũ, chị kia đôi mắt mọng nước,
anh kia khuôn mặt như đưa đám. Ai bảo "nhà nghỉ" là vào nhà để nghỉ
đâu?! Sự đời đâu đơn giản thế. Có mà nghỉ… khối. Tranh thủ tí chứ. Họ
yêu nhau cũng có, mà cãi lộn, thậm chí đánh lộn, dằn vặt nhau cũng có
nữa kìa.
Mấy bác cháu đang trò chuyện rôm rả ở quầy lễ tân thì
mùi mắm tôm ở đâu sực nức. Thì ra, khách họ tranh thủ nghỉ vài tiếng
buổi trưa ở nhà nghỉ vừa nghỉ vừa ăn trưa luôn cho đỡ tốn thời giờ. Hai
anh chị này cũng rất khả nghi, anh ngoài 40, chị ngoài 30, họ cầm túi
nylon và mùi ở đây bay ra, thì ra là lòng lợn mắm tôm. Gớm! Khiếp thật
chiều chuộng nhau quá đà, sực nức cả khu nhà nghỉ vì cái… mắm tôm này.
Tầm
2 giờ chiều đã thấy hai cậu choai choai chở hai cô bạn đến đây. Mặt
chúng non choẹt, mấy đứa vẫn ôm cặp sách, cười nói rôm rả, nhà nghỉ như
chốn thân quen. Chúng bá vai bá cổ gọi nhau "vợ chồng" nghe còn ngon
ngọt hơn là vợ chồng thật. Cô bé khoảng 16 tuổi nhìn vào khay hoa quả
trên bàn lễ tân nói với cậu bạn: "Chồng ơi, vợ muốn ăn ổi". Cậu trai ga
lăng: "Chị cho đĩa ổi lên phòng nhé". Cô bé lễ tân bảo: “Hai đôi này còn
ngoan chán, có những đôi chúng chơi chán rồi còn đổi phỏm cho nhau nữa
kia. Chuyện đấy là chuyện thường ngày ở huyện ấy mà. Có gì lạ đâu!”.
Khách
ra vào nườm nượp. Nhà nghỉ "Hoàng hôn tím" có 5 tầng, tất cả có 20
phòng chỉ còn khoảng 7 phòng trống. Thằng bé trông xe với kinh nghiệm
từng trải dõng dạc bảo, mấy hôm nữa trời trở lạnh tha hồ mà kín phòng
nhé. Nó kể, đừng tưởng mùa hè mà không có khách. Nhà nghỉ đông hay ít
khách phụ thuộc vào thời tiết. Trời nóng quá, hoặc lạnh quá đều đông
khách. Trời nóng quá người ta lang thang ở đâu chẳng bằng chui vào điều
hòa là sướng nhất. Mà đi là phải có đôi. Trời lạnh quá, người ta có nhu
cầu sưởi ấm, với lại lạnh người ta hấp thụ đồ ăn nhiều, ăn nhiều rồi
cũng cần phải có chỗ mà thải. Thải ở đâu? Đương nhiên không phải là bãi
rác công cộng mà là nhà nghỉ tư nhân. Tình dục sinh ra từ đấy. Tình yêu
cũng sinh ra từ đấy. Những mối tình ngắn ngủi, vụng trộm cũng từ đấy mà
ra cả. Khiếp vía cái thằng bé này. Nó nói thế, nhưng ngẫm mà thấy đúng.
Cô
gái lễ tân, cậu giữ xe và bác giúp việc đều có kinh nghiệm trong việc ở
nhà nghỉ nên nhìn biết đâu bồ bịch lâu năm, đâu mới yêu, đâu sếp với
nhân viên. Đâu nạ dòng với giai trẻ. Đâu là gái đú, gái ngoan, gái gọi.
Gái đú là đi nhà nghỉ cốt chỉ chứng tỏ ta đây sành sỏi, nhất quyết không
chịu kém miếng khó chịu, đi cho biết mùi đời. Gái đú ăn to nói lớn,
chưa thấy người đã thấy tiếng. Thường thì gái đú lắm giai. Chẳng phải vì
tình nên một lúc có dăm ba anh để quay vòng. Gái ngoan chỉ chung tình
với một người đàn ông, kể cả khi chàng đã có vợ. Còn gái gọi thì nhìn
cái biết liền, ăn mặc hớ hênh nhất quả đất, nhưng quan trọng nhất gái
gọi đi vì tiền. Có tiền là đi. Có tiền là tiếp. Bất kể đối tác già trẻ
lớn bé thế nào.
Trước nay cứ bảo nhà nghỉ có gì không lành mạnh
đâu, chốn ấy để người xa nhà nhỡ nhàng vào nghỉ. Thực ra, có tận mục sở
thị mới thấy nó đích thị là nơi hẹn hò trai gái yêu nhau cũng có, lợi
dụng chiếm đoạt nhau cũng có. Cả mấy cô cậu học sinh tập tọe làm người
lớn. Và cả đàn ông đi tìm của lạ, đàn bà đi tìm giai trẻ. Cũng có thể do
không tìm thấy sự viên mãn trong đời sống vợ chồng nên họ đến nhà nghỉ
để bù lấp đi sự thiếu hụt. Hay một phút bồng bột, sốc nổi của tuổi trẻ.
Cả những toan tính hoán đổi tình - tiền... và hàng trăm ngàn lý do khác
nữa.
Mấy bác đi công tác xa nhà đã ở nhà khách của ngành, của
đoàn mấy ai vào nhà nghỉ tư nhân? Nhà nghỉ tùy từng nơi như ở gần khu
công nghiệp lại làm bãi đáp cho công nhân vào “đá gà, đá vịt”... Không
được sang, tinh tươm chăn êm nệm ấm như khách sạn, nó cũng không quá tồi
tàn như nhà trọ. Xem ra, nhà nghỉ có lẽ hợp lý nhất phục vụ cho tầng
lớp bình dân muốn ăn chơi hưởng lạc mà ví ít tiền. Nhưng, phải công nhận
nhà nghỉ có cái mùi rất đặc trưng. Nồng nồng, dậy dậy, do không gian
nhỏ chật hẹp có phần tù túng nhưng ngột ngạt bởi xác thịt đặc quánh. Ôi!
nhà nghỉ du ký… ăn tranh thủ, nghỉ bình dân đích thị là đây đấy.
Theo An Ninh Thế Giới