U40 kén vợ
Có người bạn cũ chưa vợ đánh tiếng nhờ mình giới thiệu mối nào xinh
tươi hiền thục. Mình hỏi: Thế sao đến giờ cậu còn chưa vợ? Định chẵn bốn
mươi cưới một thể cho nó tròn năm hay sao?
Cậu bạn ngồi trong quán cà phê vẫn chụp cái mũ bóng chày NY
lưỡi dài che nửa mặt lên sùm sụp. Chẳng phải thích vay tí teen cho nó trẻ ra
vài tuổi, mà là muốn che lũ tóc mai bạc sớm. Đàn ông tóc đã bắt đầu bạc mà vẫn
còn lo đi kiếm em nào ra dáng để còn tán, thật tình, chẳng mấy khi gặp.
Bạn bảo: Thì cô đầu tiên chỉ vì sinh nhật nàng tặng mỗi hoa,
không có quà nên nàng bỏ mình ngay. Khổ nỗi thời sinh viên nghèo quá, hoa còn
phải đạp xe tận vườn mua sớm cho nó rẻ, nữa là…
Cô thứ hai cùng quê, tốt nghiệp xong đi làm vài tháng, lúc
đó mới nhận ra, nàng quê quá là quê. Lại lúc nào cũng giục cưới. Thế là mình
lảng dần.
Cô thứ ba cùng công ty điện, người vạm vỡ như vận động viên,
bóng chuyền đánh hùng hục, kìm búa thì cầm nhoay nhoáy mà tính dát như thỏ đế,
có con gián chết dưới sàn nhà mà nàng cũng nhảy tót lên người mình bắt bế. Thật
nỡm chả bằng ai! Nhân tiện công ty nhận nhà máy điện trong Nam, tớ xung
phong đi, thực ra là đánh bài chuồn. Thế mà cô ấy còn thư từ mãi, lá thư nào
cũng rắc nước hoa, hồi ấy chỉ có nước hoa Tàu, mùi như dầu gió, vừa đọc vừa
phải hắt hơi vài lượt.
Cô thứ tư sinh ngoài Bắc mà sống trong Sài Gòn, giọng pha
nửa Nam
nửa Bắc, đã thế lại sính thói chèn vô số tiếng Anh vào mỗi câu nói. Lại còn hay
khoe vốn tiếng lóng, thích chơi chữ. Mới mua xe máy chở nàng đi chơi, nàng bảo:
Honey, đi với anh, em thật là ông hai mê! Hóa ra ý nàng là bảo: “Đi với anh, ê
hai mông!”. Xong đòi vào tiệm chụp hình chung, nàng bị nghiện ảnh viện kiểu da
mặt trơn láng, mắt tài tử, môi mịn, khung cảnh bàng bạc, xa xa là tháp Ép-phen
hoặc biệt thự. Thôi thì dẹp sớm cho nó đỡ rách việc.
Cô thứ năm đến nhà lần đầu đã đòi vào buồng tắm. Chả ngại
ngần bảo: “Anh sướng, trẻ thế này đã nhà riêng! Em chỉ thích tắm thật lâu, ngâm
mình trong một bồn đầy bọt xà phòng, đọc tiểu thuyết Sydney Shendon, cho đến
lúc ngủ thiếp đi thư giãn!”. Rồi nàng bảo, em thấy thích anh rồi đấy, anh khỏi
cua em làm gì cho mất thời gian! Hình như nàng này mê cái buồng tắm trong nhà
tớ thôi, chứ đâu phải tớ. Con gái thời nay thật là…
Cô thứ sáu là người quen ở quê mai mối cho, mới vào thành
phố học đại học, ở quê bố mẹ tớ ưng lắm rồi, cứ giục là đồng ý đi. Nhưng có khổ
không, tớ ngần này tuổi đầu rồi, bụng đã bắt đầu phệ, ngoài bia rượu ra thì cái
gì cũng thấy nhạt miệng. Thế mà cô nàng mời tớ lên ký túc xá dự sinh nhật, ngồi
giữa đám bạn sinh viên của nàng, trao cho tớ đĩa hạt dưa ngồi cắn. Tớ cắn hết
nửa đĩa, nhìn quanh mỉm cười ngu ngốc độ năm chục lần, xong thấy mình đúng là
chả có cái dại nào bằng cái dại nào.
Cô thứ bảy du học về, sành điệu thì thôi rồi. Tay lăm lăm
smartphone, nách luôn kẹp laptop, giầy phải ăn rơ với màu quần và kiểu áo, đi
đổ rác đầu cũng phải thắt nơ kiểu bà nội trợ đi đổ rác, xong về thay váy hoa
kiểu cô nàng Hàn Quốc váy hoa liti đạp xe đi mua đồ ăn, thêm vài bông cẩm
chướng cắm giỏ xe cho nó lãng mạn. Đi chợ về thì thay kiểu váy trắng thắt bím
tóc hai bên buộc nơ trắng cho ra vẻ thiếu nữ nhà lành ngồi chát webcam mắt mở
to môi chúm chím. Hỏi ra thì biết nàng mới du học ở thủ đô nước Lào về, đang
muốn mở shop online để mua bán bỉm sữa tã ăn dỗ những bà mẹ trẻ tham rẻ trên
mạng. Nàng bảo, nếu cưới mình, nàng sẽ dành tầng một của nhà mình làm vườn trẻ
cao cấp, tầng 2 cho Tây thuê, vợ chồng ở tầng 3 là đủ. Thiệt tình…
Cô thứ tám làm thư ký của mình nửa năm trước khi thành bồ.
Trẻ, khôn, dễ coi, nhanh nhẹn, nấu ăn cực ngon. Mỗi tội, ghen đến phát rồ!
Cô thứ chín, hiền, ngoan, gia đình cơ bản, tán độ vài buổi
thì bố mẹ nàng thấy tớ có điều kiện kinh tế quá ổn, nhà riêng, xe riêng, công
ty riêng, nên đã xông vào… tán giúp. Mỗi tội, khi phát hiện ra cô ấy không còn
trinh, tớ giải tán luôn! Nàng cũng khóc lóc dọa tự tử, thề thốt đủ điều. Mà bỏ
mấy năm rồi có thấy tự tử gì đâu!
Cô sau đó, cũng lại
bạn bè giới thiệu, hơi thấp, hơi xấu, đang làm giảng viên sau đại học của lớp
bạn tớ. Tính rất là dễ thương và cởi mở. Mỗi tội, lúc nào mở mồm ra cũng chực
tuyên ngôn nam nữ bình đẳng. Mới yêu đã đòi chia việc nhà sau này. Cho đi tàu
suốt luôn. Chẳng lẽ mình ngần này tuổi, đi làm mười mấy năm, gây dựng cơ nghiệp
triệu đô, rồi rước một bà về nhà hầu bà ấy sao? Để bà ấy chỉ huy sao? Đời thiếu
gì gái tơ, ngoan ngoãn biết điều đúng không?
Cô thứ mười một, thực ra cũng chẳng phải yêu đương gì. Chẳng
qua là hay đi mát-xa quán cô này, sau rồi thành khách quen, vì mình cũng thích
cô này! Cô nàng cũng có vẻ thích mình, vì tính mình vốn chiều phụ nữ, ưa trò
chuyện, nàng hay nhận lời ra ngoài với mình. Đi khách sạn, xong việc mình buồn
ngủ chết đi được thì cô này cứ rủ rỉ rủ rỉ tâm sự. Rồi một ngày tớ giật mình
kinh hãi nhận ra, tại sao mình trả tiền cho cô này, để được phục vụ, mà mình
lại đang phải hùng hục mang cả tiền lẫn thân thể ra để làm cho nàng vui, nàng
sướng? Tại sao mình đường đường một đấng đàn ông thế này mà phải cố làm cho một
con cave vui lòng? Thế là… một đi không trở lại, nghĩ lại thấy, rồi cũng phải
vậy thôi!
Mình sốt ruột ngắt lời: Thế tóm lại là bây giờ đang cô thứ
mười mấy rồi?
Bạn mình cười khà khà, bảo cứ từ từ, đây nói cho mà biết!
Tớ muốn kiếm một cô tuổi dưới 25, đã yêu một hai lần rồi cũng được nhưng phải còn
trinh, ngoan, có học thức, tốt nghiệp đại học chính quy, khoa gì cũng được,
chẳng quan trọng. Cao độ 1m60-1m62 để đẹp đôi với tớ. Chân thon, thẳng, da
trắng, mấy đứa da đen mặc gì cũng không thể đẹp được. Mà chân vòng kiềng cứ bon
chen mặc váy nhìn mới kinh chứ! Ngực nhỏ chán lắm, chưa kể sau này sinh con đẻ
cái, ngực nhỏ không có lợi!
Nàng phải khéo léo, nhà tớ còn ba thằng em trai chưa vợ, nên
nàng làm chị dâu, làm dâu cả, nàng phải chững chạc mới giữ được oai. Nhưng nàng
cũng phải yêu văn hóa văn nghệ, tính lãng mạn tí thì sống với tớ mới thấy thú
vị. Nhà cửa của tớ giờ sẵn đó rồi, nàng phải chăm quét dọn lau chùi chứ phụ nữ
ở dơ thì hãi lắm. Có phải dễ mà có cả cái cơ ngơi thế này đâu!
Nấu ăn cũng phải biết làm cho nó ngon một tí. Tình yêu của
đàn ông đi qua cái dạ dày mà! Cho dù mình sau này thuê người giúp việc, thì bà
chủ cũng phải biết việc, tháo vát đảm đang thì mới sai bảo Ô-sin được chứ. Chưa
kể thu vén việc nội ngoại, trang trí nhà cửa cũng phải có thẩm mỹ, ăn mặc đừng
đua đòi hàng hiệu tốn tiền, nhưng cũng phải vừa đẹp vừa sang, xứng với vị trí
của tớ…
Mình sốt ruột rồi, mình bảo: Tiêu chuẩn cụ thể như thế rồi,
cậu cứ đăng báo, làm cái tin “triệu phú trẻ kén vợ” là khối cô lao vào. Cần gì
phải giới thiệu! Ngày xưa cũng may, cậu chẳng yêu tớ. Chứ nhìn lại tớ chẳng đạt
được một phần trăm nào tiêu chuẩn kén vợ của cậu cả.
Bạn mình lột mũ ra gãi đầu, cười cười: Duyên số, đâu có dễ
dàng. Mỗi lần công ty tớ có event gì, ối cô hotgirl cứ đon đả ấy chứ. Mỗi tội,
chọn vợ đẹp nó cưỡi lên cổ mình, vợ xấu thì mình cũng không lấy được. Bạn bè
lâu năm từ thưở hàn vi như cậu mới hiểu nỗi khổ của tớ. Chứ nhiều cô, gặp vài
lần, mình nói ra mong ước của mình, các cô ấy chạy mất dép. Khổ thế đấy!
Mình bảo, lỗi tại cậu.
Cậu đi tìm vợ là sai rồi, bảo sao chẳng khó khăn. Cậu phải
đi tìm một Ô-sin chuyên nghiệp, một đầu bếp thạo nghề, một người tình trẻ, một
quản gia già, rồi lúc nào cần xài người nào, cậu kêu người đó tới trước mặt cậu!
Theo
Trang Hạ