Anh bỏ rơi khi biết tôi không thể làm mẹ
Ngày nào anh đi làm về cũng tắm rửa ăn cơm xong
là đi tới 11h- 12h đêm. Tôi đọc được tin nhắn của người đó gửi
cho anh. Anh thấy tôi cầm điện thoại thì phản ứng dữ dội và
cấm tôi không được xen vào đời tư của anh.
Tôi và anh biết nhau khi tôi 16 tuổi, anh lớn hơn
tôi chỉ 2 tuổi thôi. Chúng tôi quen nhau qua mạng và anh đã đeo
đuổi tôi. Lúc đó anh nói nhà anh giàu và là con một, đang học
một trường quốc tế. Tôi đã quen anh vì sự chân thành khi ngày
nào anh cũng gọi điện hỏi thăm. Được 1 năm vì những lần hẹn
bị leo cây tôi đã cảm thấy nghi ngờ và chính anh đã cho tôi
biết được sự thật là anh đã nói dối một năm nay.
Nhà
anh nghèo lắm, ở dưới quê và học vấn bị dở dang. Tôi không
buồn khi biết hoàn cảnh anh như vậy nhưng tôi bị sốc khi anh nói
dối tôi một năm nay. Tôi rất ghét ai lừa dối, vì vậy tôi không
thể nào tha thứ được cho anh và tôi chia tay nhưng anh luôn đeo
đuổi và chờ đợi tôi. Tôi đã cắt đứt mọi liên hệ sau khi chia
tay anh.
Nhưng 3 năm sau, tôi nhận được cú điện thoại từ
anh, không ngờ anh lại tìm được số điện thoại của tôi. Anh gợi
ý muốn quay lại nhưng tôi không thể. Sau mấy tháng tôi thấy mình
nên cởi mở một chút vì thấy anh quá thật lòng, tôi quyết
định tìm hiểu về anh và gia đình anh. Anh ở Đồng Nai, nhà làm
rẫy, có ba mẹ và chị gái, anh trai, anh là con út trong nhà.
Khi tôi biết được tất cả cũng là lúc tôi bắt
đầu với anh. Lúc đó anh quyết định bỏ quê lên Sài Gòn làm để
được ở gần tôi hơn. Tôi cảm thấy vui lắm. Anh làm việc vất vả
kiếm tiền để sống ở Sài Gòn và tất cả thời gian rảnh điều
qua thăm tôi. Tôi cũng dắt anh về ra mắt gia đình mình. Mẹ tôi
thấy một năm qua anh nhiệt tình và tội nghiệp khi việc làm không
ổn định và cực nhọc nên đã nói anh về ở chung với gia đình
tôi.
Anh chỉ phải lo tiền ăn thôi nên từ từ cũng để dành
được chút ít và mua xe cho tiện việc đi lại. Gia đình tôi thấy
anh thương và lo cho tôi nên rất ủng hộ việc tôi lấy anh. Nhưng do
gia đình anh chưa có điều kiện nên anh hứa hẹn 2012 sẽ cưới.
Thương anh tôi cho anh hết tất cả những gì của mình. Tôi và anh
sống như vợ chồng.
Đầu năm 2011 ba mẹ anh lên nói chuyện
và cho của hồi môn cho tôi, dự tính cuối năm sẽ làm đám cưới.
Nhưng do nhà tôi xảy ra biến cố nên cuối năm 2011 bị phá sản.
Lúc đó mẹ tôi rất sốc, không còn nhiều tiền nên chúng tôi
quyết định hoãn đám cưới qua năm. Công việc của tôi ngày trước
làm cho gia đình nên giờ tôi phải bắt đầu kiếm việc khác. Nhà
chỉ có mẹ, chị tôi, tôi và em trai nên giờ đây mỗi người phải
tự lo cho mình.
Chị tôi đã có gia đình và công việc làm
ăn ổn định, tôi cũng kiếm được việc làm tuy không ổn định
nhưng cũng có thể lo được cho bản thân, anh cũng có việc làm
ổn định và có của để dành. Chỉ có em trai tôi đã 19 tuổi, học
hành dở dang mà cũng chẳng chịu đi làm để mẹ tôi phải cày
lưng kiếm đủ việc làm để nuôi.
Tôi rất buồn khi gia đình
mình xảy ra nhiều biến cố như vậy nhưng có anh bên cạnh tôi
cũng có người chia sẻ. Giữa năm 2012 chúng tôi quyết định kết
hôn và đã chọn được ngày vào tháng 1 năm 2013. Chúng tôi tự lo
cho đám cưới của mình và gia đình anh hỗ trợ chút ít. Sau khi
chụp hình cưới vào tháng 9 chúng tôi đi khám sức khỏe tiền hôn
nhân. Chính lúc này tôi biết một sự thật đau lòng. Tôi bị đa
nang buồng trứng và anh bị bệnh tinh trùng yếu. Chúng tôi rất
khó có con.
Khi biết được chuyện đó tôi và anh rất đau
khổ, tôi đã khóc rất nhiều. Anh an ủi tôi và nói vẫn tiếp tục
làm đám cưới. Anh là con trai trong nhà nên tôi không muuốn vì
mình mà ảnh hưởng đến gia đình anh. Tôi đã nói anh chia tay và
tìm người có khả năng sinh đẻ. Anh im lặng!
Mấy ngày sau
anh thấy tôi buồn, nói tôi đừng cho gia đình anh biết chuyện này
và vẫn làm đám cưới. Lúc đó tôi thật sự hạnh phúc khi anh ôm
tôi vào lòng và nói như vậy. Nhưng thời gian cũng trả lời, anh
dần dần lạnh nhạt với tôi. Tôi thấy anh có những lúc suy tư
buồn bã nhưng tôi hỏi anh đều lảng tránh. Anh nói đang có vấn
đề cần giải quyết, khi nào giải quyết xong anh sẽ kể cho tôi
nghe.
Tôi rất tò mò, nhưng ngày nào anh đi làm về cũng
tắm rửa ăn cơm xong là đi tới 11h- 12h đêm mới về, để tôi ở nhà
một mình. Mẹ tôi cũng thấy được những thay đổi của anh, mẹ
cũng biết chuyện bệnh tình của 2 đứa tôi. Vì có thời gian tôi
làm ca tối nên những lúc đó anh đi chơi suốt. Tôi hỏi anh đi đâu,
anh nói đi chơi với bạn vì ở nhà không có tôi nên anh buồn.
Tôi
quyết định chuyển việc làm ban ngày để tối ở nhà với anh,
nhưng anh vẫn đi suốt. Cuối cùng tôi cũng phát hiện anh ngoại
tình. Tôi đọc được tin nhắn của người đó gửi cho anh, tôi đã
tranh thủ lưu lại số điện thoại. Anh thấy tôi cầm điện thoại
của anh, anh phản ứng dữ dội và cấm tôi không được xen vào đời
tư của anh. Càng ngày anh càng lạnh nhạt, tôi quyết định đi
tìm sự thật. Tôi liên lạc với người tình của anh và nói hết
sự thật cho chị ta biết. Chị ấy cũng rất sốc và nói sẽ không
liên lạc với anh nữa, điều đáng buồn là 2 người làm chung chỗ
với nhau.
Lúc tôi đi gặp người đó, tôi có nói cho chị tôi
biết và không ngờ chị lại đi nói cho ba mẹ. Về nhà mẹ tôi đã
lao vào đánh tôi trước mặt anh và chửi anh sao lại làm như
vậy, làm xấu hổ gia đình tôi, vì chúng tôi ở gần chỗ anh làm.
Mẹ đuổi anh ra khỏi nhà và cấm không cho tôi và anh gặp nhau
hay quen nhau nữa. Tôi định sẽ giải quyết riêng với anh và người
đó nhưng không ngờ bây giờ chuyện trở nên ngoài tầm kiểm soát.
Anh
nhìn tôi và tôi chỉ biết im lặng, tôi và anh đều khóc. Lúc mẹ
chửi anh, anh chỉ nói “Con không có ngoại tình và em đã hiểu
lầm con” nhưng chính tôi đã đi gặp người con gái đó. Anh nói mà
không thấy ngượng miệng. Tôi bỏ lên sân thượng, hồi sau anh cũng
lên đó. Anh nói với tôi “Anh đã nói em đừng làm lớn chuyện mà
em không nghe anh, bây giờ em muốn chuyện tình chúng ta chấm dứt
như vậy sao”.
Tôi nói “Dù anh làm gì cũng được, em có thể
bỏ qua nhưng em không thể nào chấp nhận anh ngoại tình”. Anh
nói: “Anh quen cô ta chỉ để… nhưng giờ có giải thích gì cũng
không thể trở lại như trước, thôi anh không giải thích nữa”. Qua
ngày mai anh kiếm được chỗ ở và dọn đi. Tôi đi làm nên không
gặp được anh. Tối về thấy anh qua và gặp mẹ nói câu cám ơn mẹ
đã quan tâm chăm sóc anh bao lâu nay.
Mẹ tôi chỉ nói “Mẹ
lúc nào cũng tạo điều kiện cho 2 đứa được ở gần nhau nhưng mẹ
không ngờ con lại đối xử với con gái của mẹ như vậy. Mẹ không
muốn 2 đứa tiếp tục nữa. Mẹ mong con hãy suy nghĩ lại những
gì con đã làm trong thời gian qua là đúng hay sai.”
Anh nhìn tôi giống như đợi tôi phản ứng lại, tôi
đang chờ anh giải thích cho mẹ hiểu, nhưng anh không nói và bỏ
đi. Tôi thật sự rất đau lòng. Đêm cuối tôi và anh được bên nhau,
chúng tôi điều không ngủ được, tôi đã viết thư mong anh sẽ giải
thích và xin lỗi, tôi sẽ tha thứ tất cả. Đưa anh đọc và anh
chỉ nói: “Giờ này giải thích cũng không được gì, tất cả đã
quá muộn, do em thôi”. Đến giờ mà anh vẫn nói tất cả do tôi,
tôi cảm thấy anh thật quá đáng và tát anh 2 cái. Xong tôi bỏ đi
làm. Những ngày liên tiếp tôi không ăn không ngủ và chỉ khóc
thôi. Gia đình tôi cứ nói bỏ anh đi nhưng tôi không làm được.
Tính tôi rất chung thủy, tôi chọn chồng cũng
rất khó. Anh đẹp trai, cao ráo, tuy nghèo và ít học nhưng rất
siêng năng kiếm tiền và lo cho tương lai, lại không nhậu nhẹt hút
thuốc, chơi bời. Tôi thương vì những đức tính đó của anh. Anh
thương tôi cũng vì tôi chịu khó, biết lo gia đình, và rất nhiều
nhưng anh không nói ra. Dù chưa làm dâu chính thức nhưng gia đình
anh cũng rất thương tôi và xem tôi như con trong gia đình. Nhà anh
chỉ biết anh ngoại tình và la mắng anh rất nhiều, không biết
tôi và anh bị bệnh. Chỉ có chị 2 của anh biết vì tôi hay tâm
sự với chị.
Từ ngày anh ra ngoài ở, cũng ở gần đây thôi
nhưng tôi và anh rất ít gặp nhau. Tôi đau khổ lắm nhiều lúc
muuốn cứng rắn nhưng nghĩ đến không lẽ chúng tôi gần cưới rồi
mà phải kết thúc sao. Dù mẹ đã bảo lưu hợp đồng nên qua năm
vẫn làm được. Tôi không muốn vậy và liên lạc với anh. Anh nói
muốn được yên tĩnh và suy nghĩ lại mọi chuyện. Tôi hỏi anh còn
liên lạc với người đó không anh nói không. Nhưng tôi vẫn không
tin anh, một lần bất tính vạn lần bất tin. Ngày trước tôi tin
tưởng anh nhiều lắm nhưng giờ chính anh đã làm mất niềm tin
đó.
Tôi hỏi anh “Sao anh lại làm như vậy, thời gian
qua sao anh không liên lạc với em?” Anh nói: “Anh làm vậy vì anh
buồn, anh chưa thể chấp nhận được việc mình không thể có con.
Em biết anh rất thích con nít mà. Nhưng em không thể đẻ con
được, nếu như chúng ta lấy nhau sau này không có con, liệu có
hạnh phúc không, hay anh phải cưới thêm vợ bé? Anh không muốn đi 2
bước, anh chỉ muốn có một người vợ thôi, em có hiểu không. Em
phải cho anh thời gian suy nghĩ và chấp nhận chuyện này. Đừng
làm phiền anh nữa.”
Tôi thật sự sốc khi nghe anh nói vậy. Tôi biết
để chấp nhận chuyện đó rất khó khăn, chính tôi cũng không thể
chấp nhận mình là đàn bà mà không có khả năng sinh đẻ, dù
bác sỹ nói cũng có hy vọng nhưng không chắc chắn. Tôi tưởng anh
đã chấp nhận chuyện này nên mới tiếp tục với tôi nhưng giờ
anh lại nói vậy. Ba năm qua anh không bao giờ làm chuyện có lỗi
với tôi. Dù tôi đã trao thân cho anh nhưng anh rất có trách
nhiệm, chỉ có lần này. Tôi và anh từng mơ đến một gia đình
nhỏ, nhưng giờ đây giấc mơ đó đã chấm dứt khi anh nói ra sự
thật anh đang nghĩ gì. Tim tôi như thắt lại.
Anh làm tôi hết tổn thương lần này đến lần
khác. Anh có nghĩ đến cảm xúc của tôi không? Tôi đã khuyên anh
hãy sống thoải mái, mình cũng sẽ có con thôi. Tôi đã gạt bỏ
lòng tự trọng của mình để kêu anh trở về ở với tôi nhưng anh
không đồng ý. Anh nói tôi đừng đến nhà trọ làm phiền anh nữa.
Tôi ra về mà nước mặt cứ chảy, tôi đã hy vọng rất nhiều vào
anh, sao anh không nói hết thương tôi rồi, không muốn cưới tôi
nữa, đám cưới không còn nữa, để tôi đau một lần rồi thôi.
Giờ đây anh và tôi không biết như nào, tôi cũng
bỏ mặc tất cả chuyện đến đâu thì đến. Tôi không có tình cảm
gia đình, không được sự yêu thương của ba mẹ từ nhỏ, sống vất
vả, vừa làm vừa học, ráng học hết cao đẳng nhưng nửa chừng
không có tiền đóng học phí phải nghỉ học. Quen anh tôi như có
hy vọng vào cuộc sống mới, nhưng giờ đây anh đã bỏ tôi vì tôi
không có khả năng làm mẹ, có thể không người đàn ông nào chấp
nhận được điều này.
Tôi lại nhớ đến câu nói của người
xưa: “Gái độc không con”. Tôi sống đàng hoàng, hiền lành, không
ăn chơi, không làm hại ai, tại sao ông trời lại đối xử với tôi
như vậy. Từ đây tôi sẽ khóa cửa trái tim mình để không bị tổn
thương lần nữa.