Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

Chịu nhục để được làm người thứ ba

Khi đã trao cho anh 'cái ngàn vàng', tôi phát hiện ra anh càng ngày càng xa lánh tôi.
Nếu nói tôi là người phụ nữ đang yêu người có gia đình, chắc chắn một số người sẽ bĩu môi mà quay đi, họ thậm chí không thèm hỏi tôi một lời nào nữa. Tôi cũng cảm thấy tự xấu hổ với bản thân mình. Nhưng xấu hổ là người thứ ba thì ít, xấu hổ vì không được anh yêu nhiều, thậm chí bị anh lợi dụng tình cảm mà tôi vẫn lao vào như con thiêu thân thì nhiều hơn.

Và nếu ai không ở trong hoàn cảnh của tôi, các bạn sẽ không thể hiểu được sự mệt mỏi của tôi lúc này. Than thân trách phận thì người ta nói là quả báo. Nên cái việc tôi trót yêu đàn ông có vợ, tôi nào dám nói ra, chị câm lặng, cam chịu  một mình.

Ngày ấy, anh buông lời tán tỉnh tôi. Tôi nào hay biết anh có gia đình. Thế là, sự từng trải và cả ga lăng, hiểu chuyện và nắm bắt tâm lý con gái của anh đã khiến tôi chết mê chết mệt. Tôi yêu anh như chưa từng được yêu, nguyện hi sinh hết  mình vì anh.

Khi đã trao cho anh 'cái ngàn vàng', tôi phát hiện ra anh càng ngày càng xa lánh tôi. Tôi đã nghĩ, nếu anh có gia đình thì không biết tôi phải làm thế nào, vì khi ấy tôi hơi nghi ngờ anh. Khi sự nghi ngờ chưa nguội, tôi bị sốc nặng vì biết anh có vợ con. Tôi đau khổ vô cùng tưởng chừng chết đi được. Tôi hận bản thân mình, hận anh, chua chát và khổ đau, cảm thấy nhục nhã ê chề. Nhưng tôi không thể nào từ bỏ anh vì tôi đã yêu anh quá rồi. Chỉ cần anh không gọi điện hay nhắn tin cho tôi là tim tôi đau buốt. Và khi ấy, tôi nào dám gọi cho anh vì sợ anh đang ở gần vợ. Nếu bị vợ anh phát hiện, mà đó lạ là người đàn bà ghê gớm thì tôi đeo mo vào mặt. Chỉ cần thế là tôi lại run lên vì sợ hãi.
Chịu nhục để được làm người thứ ba - 1
Khi sự nghi ngờ chưa nguội, tôi bị sốc nặng vì biết anh có vợ con. Tôi đau khổ vô cùng tưởng chừng chết đi được. (ảnh minh họa)
Giá như anh có thể cho tôi cảm giác hạnh phúc như ngày đầu thì tốt biết mấy. Giờ đây, mỗi khi anh cần tôi chiều chuộng, anh mới tìm đến tôi rồi lại về ngay với vợ. Tôi như cô gái qua đường, anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Anh còn đưa tiền cho tôi. Thật sự tôi cay đắng quá. Nhưng đứa con gái mê muội như tôi vẫn hi vọng một ngày anh sẽ cảm nhận được mối chung tình của mình và chấp nhận tôi, dù làm vợ bé.

Đó, tôi là thế đó, người thứ ba đáng thương. Nhưng tôi vẫn nhịn nhục, vẫn chấp nhận vì tôi đã không còn đường nữa. Tôi sợ, nếu từ bỏ anh, tôi không thể tự tin để yêu người đàn ông khác. Tôi đáng trách hay đáng thương? Các bạn hãy giúp tôi lúc này!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét