Tôi là Mai (xin được giấu tên thật),
43 tuổi, có chồng làm chủ tịch HĐQT một công ty đang làm ăn thịnh
vượng. Là một quý bà giàu có, nhưng tôi rất cô đơn.
Vâng, tôi là vợ sếp, vợ đại gia. Nhưng
các bạn đừng hình dung tôi là một bà trung niên béo ú, dùng vàng bạc
kim cương và thời trang hàng hiệu để phủ lên một thân hình bị thời gian
hủy hoại. Khách quan mà nói, trông tôi trẻ hơn tuổi. Tôi lại là người
biết giữ nhan sắc.
Từ hồi còn tay trắng, chồng tôi đã có
sở thích là chỉ yêu những cô gái xinh đẹp, thông minh, và tôi là sự lựa
chọn mà anh ấy từng tự hào. Tôi có công việc riêng và một chức sắc nho
nhỏ, tất cả đều không phải nhờ chồng mà có. Thế nhưng, bất hạnh thay,
tôi vẫn không tránh được bi kịch của bao nhiêu bà vợ sếp khác: bị chính
chồng mình thất sủng, chịu cảnh lạnh lẽo phòng the.
Tôi biết người chồng thành đạt nào cũng
có bồ, đại gia lại càng thế. Với chồng tôi, chắc anh ấy rất khéo nên
tôi không hề tìm được một bằng chứng hay tin tức rõ ràng nào về điều
này. Ngoài chuyện ít có thời gian dành cho gia đình như những ông chồng
VIP khác, anh ấy vẫn tỏ ra ân cần, tôn trọng tôi. Nhưng từ năm rưỡi
nay, anh ấy rất ít khi “đụng” đến vợ, hầu như chỉ vài tháng một lần lấy
lệ.
Tôi biết chắc chồng mình đã chán vợ và có đời sống chăn gối bên ngoài… (Ảnh minh họa)
Cũng từ vài năm nay, anh ấy đề nghị ngủ
riêng, lấy cớ công việc nhiều lúc về khuya, hay đêm hôm có khi dậy làm
việc, làm mất giấc ngủ của tôi. Vì thế, anh càng dễ né tránh chuyện
ấy. Còn tôi, vì tự trọng nên không bao giờ hỏi, đôi lần xuất hiện thật
quyến rũ trước mắt chồng nhưng cũng chỉ nhận được cái thơm vào má, tôi
đâm nhụt và không đủ trơ tráo để tiếp tục.
Chồng tôi cũng không phải loại đại gia
bụng phệ, yếu sinh lý. Hơn tôi 5 tuổi nhưng anh ấy khỏe mạnh và rất
phong độ trong chuyện tình dục. Vì vậy tôi biết chắc chồng mình đã chán
vợ và có đời sống chăn gối bên ngoài. Nói ra một cách bình tĩnh như
vậy, nhưng thực ra tôi đã nhiều lần phát điên lên, đập phá đồ đạc trong
phòng rồi lại lặng lẽ thu dọn. Nhiều đêm tôi phải uống cả cốc rượu
mạnh cho mềm người ra, cho thần kinh tê liệt đi để đỡ vật vã, để không
gào lên, khóc lên thật to. Hằng ngày, trước mắt mọi người, tôi vẫn
trưng ra hình ảnh một phu nhân kiêu hãnh, đài các. Chỉ một người bạn
gái biết nỗi khổ của tôi, bởi nếu không nói với ai đó, chắc tôi chết
mất.
Cô ấy từng đưa tôi đến những điểm vui
vẻ dành cho các quý bà nhiều cả tiền lẫn tuổi, với các chàng trai trẻ
sẵn sàng phục vụ. Nhưng tôi không thiết, dù chỉ để giải khuây. Tôi
không để mình bị hạ giá đến thế được. Cách giải uất, đè nén nỗi cô đơn
duy nhất của tôi vẫn là uống rượu một mình trong phòng vào ban đêm, khi
nào không chịu nổi thì gọi cho bạn để có người nghe mình khóc.
Có lẽ nỗi khổ của tôi tuy không thể
chấm dứt nhưng nó sẽ vẫn đều đều như thế nếu Q. không xuất hiện. Anh ta
ít hơn tôi 12 tuổi, làm cùng công ty với tôi, bắt đầu thực sự quen
nhau trong một lần có dự án làm chung. Q. không có gì thực sự nổi bật,
nhưng lại khiến tôi nhớ đến mỗi lúc một nhiều, chính vì Q. là người đàn
ông duy nhất tỏ ra quan tâm đến tôi thời gian này.
Ngày nào anh ta cũng kiếm cớ để sang
phòng tôi để gặp mặt và nói vài câu, thời gian còn lại trong ngày thì
chat, thỉnh thoảng đi uống cà phê. Anh ta hay tặng hoa cho tôi, không
ngừng tán dương khiến tôi thấy ấm lòng hơn với ý nghĩ mình là một phụ
nữ đẹp, đằm thắm và đặc biệt. Rồi thì tôi cũng nhận được lời tỏ tình từ
người đàn ông trẻ ấy.
Tôi biết rằng mình không yêu anh ta,
nhưng tim vẫn đập rộn lên, hơi thở rối loạn, cảm thấy sự cám dỗ được
buông mình vào thứ tình cảm đó. Tôi biết, những lời tán tụng luôn cần
được trừ hao, nhưng điều đó không quá quan trọng. Vấn đề là tôi thấy
mình trở nên có giá trị ít nhất là với một người, trong khi với chồng,
tôi đã chẳng là gì hết. Người đàn bà nào không khát khao được nâng niu
chứ!. Vì vậy tối hôm ấy, tôi đã để Q. ôm hôn mình. Tôi muốn bật khóc
khi anh ta hôn từng đầu ngón tay, ngón chân tôi. Tôi run rẩy toàn thân,
cho đến tận lúc rời quán cà phê về đến nhà rồi vẫn chưa bình tĩnh lại.
Tôi phải đấu tranh dữ dội với bản thân để không đi xa hơn… (Ảnh minh họa)
Sau đó, rất nhiều lần Q. thỉnh cầu tôi
cho anh ta được làm chuyện ấy. Q. không ngừng thể hiện khát khao thể
xác với tôi cùng với tình yêu của anh ta, nhưng tôi chỉ đồng ý thỉnh
thoảng đi uống cà phê, ngồi trong một góc kín đáo để Q. ôm hôn. Nhưng
những lúc ấy, tôi cũng ham muốn không kém. Tôi phải đấu tranh dữ dội
với bản thân để không đi xa hơn. Tôi vẫn yêu chồng, giá như anh còn
thiết đến tôi, thì chắc chẳng có chuyện tôi phải dan díu với chàng trai
này. Nhưng tôi biết sẽ không bao giờ có lại tình yêu của chồng mình,
còn với Q., tôi không biết mình còn vật lộn với chính mình được bao lâu
nữa.
Cô bạn tôi nói, nếu như tôi với chồng
không nhất thiết phải ly dị, thì ai nấy có thể có cuộc sống của riêng
mình, kể cả tình dục. Chỉ cần đừng lộ liễu là coi như đã tôn trọng nhau
rồi. Chồng tôi đã bỏ rơi tôi thì chắc anh ấy cũng chẳng trách nếu tôi
có ai đó, miễn là kín đáo để không ảnh hưởng đến danh tiếng gia đình.
Cô ấy nói ở tuổi tôi, việc yêu thực sự
một người đàn ông khác sẽ có hại, vì tôi sẽ khổ sở khi tình yêu đó tan
vỡ (mà chắc chắn trước sau gì cũng thế). Nhưng tình dục thì lại khác,
nó sẽ giúp tôi khuây khỏa, giúp tôi khỏe mạnh và trẻ trung. Cô ấy
khuyên tôi cứ đi lại với Q., chỉ nghĩ đến việc hưởng thụ khoái lạc cuộc
sống khi còn có thể, đừng nghĩ lâu dài gì hết, cũng không cần dằn vặt
chuyện anh ta có yêu mình thật lòng hay không, bởi nếu tôi không kỳ
vọng gì thì chuyện thật hay giả sẽ không làm khổ tôi được.
Với hoàn cảnh tôi bây giờ, lời khuyên
của bạn tôi chẳng phải là không có lý. Nếu theo đúng đạo thì tôi phải
cố tìm cách lấy lại tình yêu của chồng hoặc là ly hôn. Nhưng điều thứ
nhất gần như không có khả năng thực hiện. Còn điều thứ hai, tôi thấy
không cần thiết. Ly hôn cũng chẳng giải quyết được việc gì mà còn gây
ra rất nhiều xáo trộn. Nhưng còn sự thật là tôi chưa phải một phụ nữ
già nua, tôi cần tình yêu và cả sex nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét