Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

Sài Gòn 90 năm trước

Sài Gòn 90 năm trước
Những hình ảnh tuyệt vời về Sài Gòn do nhiếp ảnh gia Pháp Ludovic Crespin thực hiện vào đầu thập niên 1920 sẽ khiến người xem ngỡ ngàng...
Nhà hát lớn Sài Gòn
Nhà hát lớn Sài Gòn.
Quảng trường phía trước nhà hát
Quảng trường phía trước nhà hát.
Nhà thờ Đức Bà, nhìn từ mặt sau
Nhà thờ Đức Bà, nhìn từ mặt sau.
Mặt tiền của nhà thờ Đức Bà
Mặt tiền của nhà thờ Đức Bà.
Vườn hoa gần Tòa đô chính
Vườn hoa gần Tòa đô chính.
Toàn cảnh chợ Bến Thành
Toàn cảnh chợ Bến Thành.
Tiệm cà phê La Rotonde trên đường Catinat (Đồng khởi)
Tiệm cà phê La Rotonde trên đường Catinat (Đồng khởi).
Đường Quai de Belgique (nay là đường Tôn Đức Thắng)
Đường Quai de Belgique (nay là đường Tôn Đức Thắng).
Sông Sài Gòn và cầu Khánh Hội
Sông Sài Gòn và cầu Khánh Hội.
Một góc Tòa đô chính nhìn từ đường Bonnard (Lê Lợi)
Một góc Tòa đô chính nhìn từ đường Bonnard (Lê Lợi).
Chợ Bến Thành
Chợ Bến Thành.
Tượng của Đức Giám mục Pigneau Behaine ở Quảng trường Nhà thờ
Tượng của Đức Giám mục Pigneau Behaine ở Quảng trường Nhà thờ.
Cột tín hiệu bên sông Sài Gòn
Cột tín hiệu bên sông Sài Gòn.
 

Nhật - Pháp bắn nhau và hành động của chúng ta (*)

Nhật - Pháp bắn nhau và hành động của chúng ta (*)

Nhân dân - 32 tháng trước 4115 lượt xem
ND - LTS- Đêm 9-3-1945, phát-xít Nhật làm cuộc đảo chính lật đổ quân Pháp để độc chiếm Đông Dương. Vận dụng thời cơ, từ ngày 9 đến 12-3-1945, Ban Thường vụ T.Ư Đảng họp Hội nghị mở rộng tại Đình Bảng (Từ Sơn, Bắc Ninh) ra bản Chỉ thị Nhật - Pháp bắn nhau và hành động của chúng ta. Bản Chỉ thị quyết định: phát động một phong trào kháng Nhật, cứu nước, làm tiền đề cho cuộc Tổng khởi nghĩa và sẵn sàng chuyển qua hình thức Tổng khởi nghĩa khi có đủ điều kiện. Báo Nhân Dân xin trích đăng bản Chỉ thị có ý nghĩa lịch sử này.
Công việc cần kíp
1. Về tuyên truyền:
a. Khẩu hiệu: Chống chính quyền của Nhật và của bọn Việt gian thân Nhật. Nêu khẩu hiệu "Chính quyền cách mạng của nhân dân".
b. Hình thức: Chuyển qua những hình thức tuyên truyền cổ động mạnh bạo hơn, như: mít-tinh diễn thuyết có cờ, băng, áp-phích, truyền đơn, bươm bướm. Tổ chức những cuộc hát đồng thanh và thao diễn. Tổ chức những cuộc triển lãm sách báo, tranh ảnh, võ khí,...
c. Thực hiện tuyên truyền xung phong: Thành lập những đội "tán phát xung phong" võ trang đi phát thật nhiều tuyên ngôn Việt Minh về tình hình Nhật, Pháp bắn nhau và các thứ truyền đơn, bươm bướm hay sách báo. Đặc biệt chú trọng dán áp-phích cho nhiều và năng giới thiệu lá cờ Việt Minh với quốc dân.
Thành lập các đội "tuyên truyền xung phong" võ trang công khai diễn thuyết các nơi.
2. Về tranh đấu :
a. Khẩu hiệu tranh đấu: gắn khẩu hiệu đòi cơm áo, chống thu thóc, thu thuế với khẩu hiệu "Chính quyền cách mạng của nhân dân".
b. Thuật vận động tranh đấu: Bám lấy nạn đói mà cổ động quần chúng lên đường tranh đấu (tổ chức những cuộc biểu tình đòi gạo, đòi ăn hay phá những kho gạo thóc của đế quốc).
c. Hình thức tranh đấu: Chuyển qua những hình thức tranh đấu cao hơn: tổng biểu tình tuần hành, bãi công chính trị; mít-tinh công khai, bãi khóa; bãi thị; bất hợp tác với Nhật về mọi phương diện; chống thu thóc không nộp thuế.
Huy động đội tự vệ tước võ khí của binh lính bại trận, đào ngũ, dao động mất tinh thần. Phát động du kích ở những nơi có địa hình, địa thế.
d. Đề phòng Nhật đàn áp. Hai trường hợp:
1. Nếu Nhật về đàn áp, bắt bớ ở một làng nào, thì huy động cả làng và các làng xung quanh nổi trống, mõ, ốc, tù và, bắn súng, làm sức thanh viện, xua đuổi chúng; đồng thời mai phục đánh tháo cho những người bị bắt.
2. Nếu Nhật đem quân đánh phá khu du kích thì đội quân du kích phải khéo dùng chiến thuật hóa chẵn thành lẻ, hóa lẻ thành chẵn, phối hợp với nhân dân đằng sau quân địch, đánh phá, nhiễu loạn, làm cho chúng phải rút lui.
3. Về tổ chức:
a. Mở rộng cơ sở Việt Minh:
- Thành lập những ban "tổ chức xung phong" đi gây cơ sở cứu quốc ở những nơi chưa có phong trào.
- Dùng những hình thức tổ chức đơn sơ như bảo an, nhân dân tự vệ đội, nghĩa dũng đoàn, vũ dũng đoàn, ủy ban hàng xã, ủy ban trật tự nhà máy, v.v., rồi do những hình thức ấy gây ra cơ sở cứu quốc nhanh chóng.
- Đặc biệt chú ý phát triển các đội tự vệ cứu quốc và thanh niên cứu quốc.
b. Tổ chức quân sự:
- Tổ chức thêm nhiều bộ đội du kích và tiểu tổ du kích.
- Thành lập những căn cứ địa mới.
- Thống nhất các chiến khu và thành lập "Việt Nam cứu quốc quân".
- Tổ chức "Ủy ban quân sự cách mạng" (tức Ủy ban khởi nghĩa) để thống nhất chỉ huy du kích các chiến khu.
c. Tổ chức chính quyền:
- Thành lập Ủy ban dân tộc giải phóng ở các nhà máy, mỏ, làng, ấp, đường, phố, trại lính, trường học, công tư sở, v.v. Những ủy ban này vừa có tính chất Mặt trận dân tộc thống nhất chống Nhật rộng rãi, vừa có ý nghĩa "tiền chính phủ" của đồng bào trong các xí nghiệp, các làng, v.v.
- Thành lập "Ủy ban nhân dân cách mạng" và "Ủy ban công nhân cách mạng" ở những vùng quân du kích hoạt động.
- Thành lập "Ủy ban nhân dân cách mạng Việt Nam" theo hình thức một Chính phủ lâm thời cách mạng Việt Nam.
4. Về huấn luyện:
Chú ý hai điều:
a. Đề phòng phong trào lan rộng mà kém ăn sâu, nên tổ chức đến đâu phải thực hành huấn luyện theo "Chương trình huấn luyện Việt Minh" đến đó.
b. Các cuộc tuyên truyền và tranh đấu đều có tính chất quân sự hóa, nên việc huấn luyện quân sự cho cán bộ các cấp và đội trưởng các đội tự vệ là rất cần.
(*) Trích Chỉ thị của Ban Thường vụ Trung ương Đảng, Văn kiện Đảng toàn tập, tập 7, NXB Chính trị Quốc gia, Tr.369 - 371. Đầu đề là của Báo Nhân Dân.

Gái ế “tẩu tán” trinh tiết

Gái ế “tẩu tán” trinh tiết

Thu nghĩ, mình phải trở thành đàn bà trước khi lên xe hoa, với bất kỳ ai đó.Trong khi các cô gái trẻ cố gắng giữ chữ trinh lâu hết mức có thể, và đi vá trinh nếu không giữ được, thì nhiều phụ nữ chưa chồng “cứng tuổi” lại cố gắng từ bỏ nó như một bằng chứng của sự ế ẩm.
"Tẩu tán" trinh tiết trước khi lấy chồng
34 tuổi, Thu vẫn chưa từng có một mảnh tình vắt vai. Hồi trẻ, cô nghĩ cần phải tập trung học hành, rồi ổn định công việc. Đến lúc mọi thứ đều ổn, tuổi cũng mới 23, Thu bắt đầu muốn tìm duyên nhưng không hiểu hẩm hiu thế nào mà duyên mãi chả đến. Thi thoảng cũng có người “tìm hiểu” nhưng cũng chỉ được ít hôm là đường ai nấy đi. Có đến 3 năm nay chẳng có anh nào “nhắm nhe” gì cô nữa.
Thu gần như đã an phận ở vậy thì lại được giới thiệu một anh làm nghề xây dựng. Qua mấy lần gặp, cả hai đều thấy “đối tượng” phù hợp với nhu cầu và tiêu chuẩn tìm bạn đời của mình, nên đồng ý đầu năm sau sẽ cưới. Thu bắt đầu tìm hiểu về “chuyện ấy” và đêm tân hôn. Cô phát hoảng khi đọc được nhiều bài báo nói rằng đàn ông thích vợ phải “am hiểu” chuyện tình dục một chút, nếu không sẽ mau chán, rằng họ thích đàn bà tuổi 30 vì đó là giai đoạn chín muồi về sự hấp dẫn và các "ngón nghề" trên giường.
Lại có bài báo kể, một cô gái già ngay đêm tân hôn đã bị chồng hắt hủi vì tội… vẫn còn trinh. Anh chồng bảo anh ta cảm thấy nhục nhã vì vớ phải “của ôi”, chẳng thằng đàn ông nào thèm sờ tới nên mới còn nguyên đến tận bây giờ. Cô vợ khóc sưng cả mắt, cứ tưởng mình gìn vàng giữ ngọc thành công suốt mấy chục năm thì chồng sẽ sung sướng lắm, ai ngờ cô lại “mất giá” trong mắt chồng vĩnh viễn.
Nghĩ đến mình, Thu đâm lo. Cô chẳng những chưa biết sex là gì mà thậm chí một nụ hôn còn chưa được nhận. Nghĩ đến cảnh mình trở nên đần độn, ngu ngốc trước mắt chồng trong đêm đầu tiên, cô thấy nóng bừng cả mặt vì xấu hổ. Thu nghĩ, một cô gái trẻ măng e thẹn, vụng về trong đêm tân hôn thì thật dễ thương, làm người ta xúc động, nhưng một gái già 34 tuổi mà luống ca luống cuống, chẳng biết gì thì thật khiến người ta phát ớn, ê mặt quá. Chồng sẽ biết rằng từ trước đến nay, cô là đứa vô duyên không ai ngó đến, nên chữ trinh của cô mới mốc meo đến tận bây giờ.
Thu nghĩ, mình phải trở thành đàn bà trước khi lên xe hoa, với bất kỳ ai đó. Thế nhưng chuyện này với cô khó hơn lên trời. Vì Thu vốn là người ít giao tiếp, với đàn ông lại càng không. Với tính cả thẹn, cô nghĩ thì táo bạo vậy thôi chứ không đời nào dám mở miệng đề nghị một người đàn ông xa lạ làm cái chuyện tày trời đó được. Còn mấy tháng là đến đám cưới, cô vẫn loay hoay như gà mắc tóc với vấn đề này.
Cũng giống Thu ở lý do dẫn đến quyết định “thanh lý” chữ trinh trước khi làm vợ nhưng Hoài thực hiện điều đó không mấy khó khăn.  Cô tham gia vài bữa nhậu với nhóm đồng nghiệp và bạn bè họ, điều mà trước đây cô toàn trốn tránh vì tính suồng sã quá mức của nó. Chỉ sau vài lần để cho mình ngà say, Hoài đã có thể đầu mày cuối mắt, phát tín hiệu một cách tự nhiên. Và cô đã thoát khỏi chữ trinh như cởi được cái gông đeo cổ.
“Đằng nào cũng ế, thà…”
Huyền vốn đặt tiêu chuẩn khá cao cho chú rể và cuộc hôn nhân tương lai của mình: Một người đàn ông có trình độ, hình thức ổn, kinh tế khá, tốt tính và tâm hồn đồng điệu với cô. Hai người sẽ xây dựng một gia đình mẫu mực, hạnh phúc và yêu thương nhau suốt đời. Quan điểm của Huyền là thà chậm một chút còn hơn là vơ quàng vơ xiên cho chóng có tấm chồng. Và trong khi chờ đợi mối lương duyên hoàn hảo, để xứng đáng với chồng tương lai, Huyền chú tâm hoàn thiện bản thân, phát triển sự nghiệp, và quyết giữ trinh tiết đến đêm động phòng hoa chúc.
Gái ế tẩu tán trinh tiết
 Nhung xác định mở cửa đời sống tình dục của mình vì sẽ suốt đời độc thân (Ảnh minh họa)
Thật không may, mối lương duyên cô chờ đợi không đến, bởi người đúng tiêu chuẩn thì không thích cô, hoặc ở họ có cái gì đó khiến cô không thích, còn người yêu cô và cô cũng có cảm tình thì lại “lệch chuẩn” nên chẳng muốn tiến xa hơn. Càng xa tuổi 30, “chất lượng” những người đàn ông định tìm hiểu cô cứ giảm dần, khiến cô dù có muốn dễ dãi hơn một chút cũng khó mà chấp nhận. Qua sinh nhật thứ 35, Huyền quyết  định sẽ không chờ hay tìm duyên nữa. Nếu nó không tự đến, cô sẽ ở vậy suốt đời.
Nếu đã xác định không lấy chồng thì có nghĩa là cũng chẳng cần phải giữ trinh tiết như một món quà độc quyền dành cho anh ta. Huyền bắt đầu thấy tiếc vì mình đã bỏ phí mười mấy năm tuổi trẻ, ép mình kiềm chế dục vọng để giữ sự trinh bạch cho người chồng không bao giờ xuất hiện. Cô thấy mình không được phép bỏ phí những năm tuổi xuân còn lại. Đằng nào cũng đã ế, thà cứ cho phép mình hưởng thụ một chút những khoái lạc của cuộc sống. Nói trắng ra, Huyền cho rằng đã đến lúc mình nên thưởng thức men say của tình dục.
Không phải để tuyển chồng nên Huyền không đem đàn ông ra soi dưới kính hiển vi rồi đối chiếu bảng tiêu chí có nhiều gạch đầu dòng của cô nữa. Cô nghĩ, nếu gặp người đàn ông mình có cảm tình, thấy trái tim có phần xúc động thì sẽ mở lòng với anh ta và tạo điều kiện để cả hai đi xa hơn…
Những kết cục trái ngược
Người đàn ông đầu tiên của Huyền là một đối tác trong công việc. Cô có với anh ta 7 tháng đắm say, cho đến khi họ bỏ nhau vì một số mâu thuẫn lớn trong tính cách. Tuy nhiên, đó là một cuộc chia tay êm đềm vì cả hai không mong đợi nhiều ở nhau, và tuy mâu thuẫn nhưng họ vẫn dành cho nhau sự tôn trọng.
Cái được của mối tình ngắn ngủi đó là Huyền gần như lột xác thành một người đàn bà đằm thắm và gợi cảm, với đôi mắt trở nên ướt át, nụ cười ấm áp và lối cư xử mềm mại, thân thiện chứ không cứng nhắc, khó gần như hồi xưa. Huyền cũng tự biết, bây giờ cô mới thực sự là đàn bà với đầy đủ ý nghĩa của từ này.
Người đàn ông thứ hai, Huyền tình cờ gặp trong một buổi ăn tối với bạn. Quan hệ của họ phát triển khá nhanh, và sau vài tháng “dan díu” thì cả hai nhận ra họ yêu nhau thực sự. Hai điều Huyền không thể ngờ tới đã diễn ra. Một là: chàng cầu hôn cô. Hai là: cô đồng ý, cho dù chàng chẳng giống với người chồng mà cô vẽ nên hồi trẻ, và đáng ngạc nhiên hơn là Huyền thậm chí còn chẳng nghĩ đến điều đó.
Cũng như Huyền, Nhung xác định mở cửa đời sống tình dục của mình vì sẽ suốt đời độc thân. Nhưng nếu như Huyền chỉ cho phép mình lên giường với những người đàn ông làm tim mình xúc động thì Nhung lại không thể chờ đợi những mối quan hệ mang hơi hướng của một mối tình như vậy. Với cô, tình một đêm, hoặc một số đêm, là giải pháp hợp lý nhất. Nhung xác định cô và người đàn ông làm chuyện đó với nhau chỉ để thỏa mãn nhu cầu tình dục, ngoài ra không phụ thuộc hay ràng buộc gì nhau về tình cảm.
Nhung không còn đếm xem đã có bao nhiêu người đàn ông đã làm tình với mình. Cô vẫn cô đơn, nhưng ít ra cũng được thỏa mãn ham muốn xác thịt trước khi hết tuổi hưởng thụ nó.
Còn Hoài, cô gái đã nhậu say với đồng nghiệp để tìm cơ hội tẩy sạch rêu phong trên chữ trinh của mình trước lúc lên xe hoa, lại bất ngờ trước chuyện xảy ra sau đó. Đêm tân hôn, chồng cô sầm mặt lại vì thất vọng khi nhận ra vợ mình đã “không còn”. Hóa ra anh nghĩ rằng, vợ mình tuy không xinh, không khéo, tuy hơi già một chút nhưng bù lại là người đoan trang, đứng đắn, ai ngờ rốt cục vớ phải người “đã già lại còn mất trinh”.
Hoài vốn vẫn nghĩ, đàn ông thời nay lấy vợ trẻ còn hiếm khi gặp gái trinh, khi lấy vợ tuổi “băm mấy nhát” thì lại càng xác định là không còn con gái nữa, nên trước khi cưới mới phải tìm mọi cách để mất trinh cho khỏi lộ mặt gái ế. Rốt cục, chỉ vì mải tính toán chuyện có nên giữ cái ngàn vàng hay không một cách máy móc mà cô quên làm điều quan trọng nhất: tìm hiểu suy nghĩ, quan điểm sống của người mình sẽ lấy làm chồng

Đọc thêm tại: http://www.vietgiaitri.com/chuyen-yeu/gioi-tinh/2012/10/gai-e-tau-tan-trinh-tiet/#ixzz2Ji5oGf5w

Xấu hổ khi để bạn gái dùng đồ chơi tình dục

Xấu hổ khi để bạn gái dùng đồ chơi tình dục

Em còn mua cả đồ chơi tình dục về để chỉ cho tôi những kiến thức giới tính mà tôi chưa biết hay còn e ngại.
Biết bạn gái dùng đồ chơi tình dục để thỏa mãn cơn khát thèm dục vọng nhưng tôi mảy may không phản ứng gì. Chỉ vì tôi buồn, nỗi buồn khó tả trong lòng. Chưa khi nào tôi thấy mình tổn thương đến vậy. Dường như mọi sự cố gắng của tôi bao lâu nay đều trở nên vô nghĩa. Nhìn bạn gái đang khao khát mà tôi bất lực.
Tôi yếu sinh lý? Không hẳn, bởi tôi thấy mình cũng mạnh mẽ, cũng là đàn ông đích thực. Hay tại nhu cầu của bạn gái tôi quá cao? Từ ngày yêu nhau, tôi chưa dám chủ động gã gẫm em chuyện chăn gối. Chỉ khi em ngỏ ý với tôi việc muốn đi nhà nghỉ, tôi mới sẵn sàng. Không phải tôi không ham muốn, đàn ông ai chẳng có nhu cầu nhất là khi gần người mình yêu. Cũng không phải tôi không hết lòng với em, chỉ là tôi không dám, tôi muốn giữ cho em và tôi sợ em sẽ đánh giá tôi là gã đàn ông không nghiêm chỉnh. Thế nên, bao lâu nay tôi kìm nén bản thân.
Nhưng lần này, vì em chủ động nên tôi không thể không làm tới. Chúng tôi đã trao thân cho nhau. Và cứ như thế, dần dần ‘chuyện ấy’ trở thành thói quen không thể thiếu được trong mối quan hệ của chúng tôi. Cứ mỗi tuần, chúng tôi lại hẹn nhau đi nhà nghỉ một lần. Dường như cả hai đều nhớ nhau da diết, chỉ cần một tuần không được gần em là tôi cũng có cảm giác cồn cào trong lòng, em cũng vậy.
Xấu hổ khi để bạn gái dùng đồ chơi tình dục
Cứ mỗi tuần, chúng tôi lại hẹn nhau đi nhà nghỉ một lần. Dường như cả hai đều nhớ nhau da diết. (ảnh minh họa)
Em là cô gái còn trong trắng, tôi hạnh phúc lắm vì mình được là người đàn ông đầu tiên của em. Sự vụng về trong cách ‘yêu’ của em khiến tôi tin. Và chính em đã khiến tôi được thỏa mãn đam mê của đàn ông. Nhưng càng ngày, em càng chủ động trên giường. Em cho tôi cảm giác được thăng hoa và em giống như một người con gái sành sỏi chuyện yêu đương. Tôi có hỏi thì em nói từ ngày yêu tôi, em đã chăm đọc sách, tìm hiểu cách làm thế nào cho đối phương cảm thấy thích thú hơn khi gần mình. Tôi cũng tin như vậy vì bản thân tôi cũng như em.
Nhưng em hơn tôi rất nhiều, em còn bày cho tôi chiêu trò để cả hai cùng thỏa mãn. Tôi thấy lạ vì trước giờ em là cô gái ngoan hiền. Tất nhiên tôi không cho chuyện quá mạnh trên giường là hư hỏng, nhưng em học những thứ ấy rất nhanh cũng khiến tôi có chút lăn tăn và khiến tôi cảm thấy mình dù là đàn ông nhưng không bằng em.
Rồi khi em đòi hỏi nhiều thứ, tôi không đáp ứng kịp thì em nói tôi khờ. Em còn mua cả đồ chơi tình dục về để chỉ cho tôi những kiến thức giới tính mà tôi chưa biết hay còn e ngại. Tôi hơi ngạc nhiên vì sao em dám làm điều đó trước mặt tôi khi chúng tôi chưa là vợ chồng. Dù có thân thiết nhưng việc dùng đồ chơi tình dục khiến tôi có cảm giác sợ sệt. Việc ấy không khác gì em đã giội gáo nước lạnh lên đầu tôi.
Nhìn em như vậy, tôi cảm giác nghi ngờ cái sự còn trinh của em. Tại sao em lại ham chuyện ấy hơn cả gã đàn ông như tôi mà việc em dùng đồ chơi tình dục ngay trước mặt mình, khiến tôi cảm thấy mình như một gã bất lực. Tôi bắt đầu có cảm giác sợ sợ, không còn nhiều tình cảm với em như trước nữa. Có chăng cũng chỉ là thói quen ân ái, nhưng tôi lại không biết nói với em như thế nào. Tôi phải làm sao đâ

Đọc thêm tại: http://www.vietgiaitri.com/chuyen-yeu/tam-su/2013/01/xau-ho-khi-de-ban-gai-dung-do-choi-tinh-duc/#ixzz2Ji1CI1lj

Phận bướm đêm buồn bã của người mẹ đơn thân

Phận bướm đêm buồn bã của người mẹ đơn thân

Cầm đồng tiền từ tay gã đàn ông ham của lạ, chị ghé vào mua đồ ăn cho con mà khóc suốt đường về.
Những ngày sau đó, vẫn không tìm được việc làm và thế là người phụ nữ đã quá 30 phải dạt ra lề đường hành nghề "gái bán hoa".

Những câu chuyện éo le sau đây được ghi tại Trung tâm Giao dục lao động xã hội Phú Nghĩa, Bịnh Phước. Các nhân vật xuất hiện trong bài đều đã từng là những cô gái sắc nước hương trời, con mắt có đuôi, môi cười lúng liếng, đã từng ong vờn bướm lượn, bao nhiêu gã tình si thầm nguyện nâng đỡ gót chân… Nhưng rủi may phận người đã đẩy họ sa chân vào con đường mưu sinh lấm lem, hoen ố.

Câu chuyện thứ nhất: Bước đường cùng của người mẹ đơn thân

Chị là Nguyễn Thị L, sinh năm 1968, tại Định Quán, Đồng Nai – có "thâm niên đứng đường" hơn 12 năm tại Công viên Phú Lâm, Quận 6, TP HCM. Nhà L. nghèo xơ nghèo xác, nên mới học đến lớp 2, chưa kịp rành mặt chữ, cô bé đã phải nghỉ ngang để đỡ đần cha mẹ. Tuổi thơ khốn khó cứ thế nhọc nhằn trôi qua. Đến năm Nguyễn Thị L. 16 tuổi thì tai họa ập xuống. Mẹ L. đang yên, đang lành bỗng ngã lăn ra ngất xỉu. Và L gần như ngã quỵ khi bác sĩ cho hay, mẹ chị đã mắc bệnh ung thư cổ tử cung. Bao nhiêu tiền của, kể cả căn nhà nhỏ, và mảnh đất tổ tiên để lại cũng bán hết để lấy tiền chạy chữa cho mẹ.
Nhưng mọi nỗ lực đều đổ sông đổ biển, 1 năm sau đó, mẹ L. ra đi, để lại người cha già ốm yếu, đờ đẫn đi vì nhớ thương người vợ đã khuất. Là con gái lớn trong nhà, mới mười mấy tuổi đầu, L. đã phải gánh gồng miếng ăn cái mặc cho cả gia đình. Hằng ngày, L. tất tả chạy lên chợ huyện, mua sỉ khoai lang rồi chiều tối gánh bếp than đỏ rực đi cùng làng, cuối xóm để bán khoai lang nướng. Bán buôn vất vả nhưng lời lãi chẳng được là bao, đã thế, cha già lại nay đau, mai yếu. Hết cách vun vén, L giao gánh khoai lại cho đứa em nhỏ, một thân, một mình lên thành phố Hồ Chí Minh với hy vọng cải thiện cuộc sống cho cả gia đình.
Phận bướm đêm buồn bã của người mẹ đơn thân
Làm mẹ đơn thân khổ trăm đường (ảnh minh họa)
20 tuổi, cô gái quê nghèo bỡ ngỡ đặt chân lên thành phố. Không lâu sau đó, L. xin được việc làm tại một cơ sở may áo mưa ở huyện Hóc Môn. Với mức lương chị cho là kha khá, L. bắt đầu mường tượng về viễn cảnh tươi sáng đang chờ cô và cả gia đình nghèo. Nhưng mọi việc, đâu có dễ dàng như L. đã từng nghĩ, cuộc sống ở thành phố với bao nhiêu thứ chi phí và giá sinh hoạt đắt đỏ đã ngốn gần hết tiền lương của L. Chuyển hết chỗ làm này, sang chỗ làm khác nhưng cái đói, cái nghèo cứ bám lấy cô gái gầy guộc nhỏ bé này. Một lần, L. đổ bệnh nặng, thế là tháng ấy thay vì phải tẩm bổ cho mau lại sức, L. lại chỉ ăn mì gói cầm hơi để bù vào khoản tiền bị hụt do không đi làm được.
5 năm làm công nhân, bao nhiêu tiền dành dụm được, L. đều gửi về cho gia đình, lúc ốm đau cũng không dư ra được đồng nào thang thuốc. Tủi phận mình, L. quyết định nghỉ làm công nhân, nhận vé số đi bán dạo. Trong những ngày lang thang khắp các con phố, L. tình cờ gặp được anh Nguyễn Văn Long, sinh năm 1963, làm nghề hớt tóc. Những mảnh đời cơ hàn gặp nhau, cùng nhau san sẻ khốn khó nên lâu dần giữa chị L. và anh Long đã nảy sinh tình cảm. Không lâu sau đó, hai người họ quyết tâm dọn về sống chung với nhau. Không đám cưới rình rang, không rượu chè, bạn bè chúc tụng, hạnh phúc của họ giản đơn là "góp gạo thổi cơm chung".
3 năm sau đó, chị L. sinh được bé gái đầu lòng đặt tên là Nguyễn Thị K. Hạnh phúc kéo theo sự lo lắng, vì với số tiền kiếm được hiện tại, lo cho hai vợ chồng đã khó, nói gì đến chu cấp đủ đầy cho con. Thế nên, ngoài việc đi bán vé số, chị còn nhận phụ hồ thêm cho các công trình. Chị L. kề: "Chồng tôi thương tôi lắm, nhưng anh vốn có bệnh trong người, ngoài việc hớt tóc ra, những việc nặng nề khác anh ấy cũng thử làm thêm nhưng không kham nổi. Cơ cực, nhưng hai vợ chồng hiểu và thương yêu nhau cũng là quá đủ". Rồi anh chị tiếp tục sinh thêm đứa con trai thứ hai, tên là Nguyễn Văn H. Khốn khó là vậy, nhưng chuỗi ngày êm đềm của gia đình nhỏ cứ thế trôi qua.
Cuộc đời như cứ trêu ngươi người phụ nữ chưa được một ngày hạnh phúc vẹn tròn này. Năm bé H. lên 5 tuổi, khi đang hớt tóc cho khách, anh Long bỗng nhiên đột quỵ và tức tưởi qua đời. Đang phụ hồ giữa trưa nắng gắt, chị L. bất tỉnh tại chỗ khi nghe tin dữ về chồng. Vét hết số tiền từ lâu hai người dành dụm, chị cố gắng lo cho chồng mồ yên, mả đẹp. Ôm hai đứa con dại vào lòng, nghĩ đến người chồng xấu số, đến những tháng ngày cơ cực phía trước, nước mắt người góa phụ cứ thế tuôn rơi. Nuôi con một mình, bế tắc, túng quẫn, đã đẩy chị Nguyễn Thị L. đến bước đường cùng, để rồi sa chân vào vũng bùn lem luốc. Xúc động đến nghẹn lời, chị L. ngưng lại một hồi, rồi tiếp: "Cuộc đời tôi chỉ toàn là những ngày đau khổ. Tuy không nên đổ thừa cho hoàn cảnh, nhưng mà đến khi đứng trước nghịch cảnh đớn đau, không có lối thoát thì mới hiểu được nỗi tủi nhục, bế tắc của những người như chúng tôi".
Trước kia dù có khổ, có nghèo cũng có hai vợ chồng "chung lưng đấu cật", nhưng giờ đây, mọi gánh nặng gia đình đều đè lên vai người phụ nữ bất hạnh. Có gắng gượng đến bao nhiêu thì cuộc sống vẫn cứ túng thiếu, vẫn phải vay chỗ này, mướn chỗ kia. Những hôm đi phụ hồ về muộn, thấy hai đứa con nhỏ ôm nhau khóc lả đi vì đói và vì nhớ mẹ, chị L. chỉ muốn tự vẫn để thoát khỏi cảnh khốn cùng này. Nhưng nhìn con dại, chị lại không đành lòng để chúng bơ vơ.
Nợ nần ngày càng nhiều mà sức khỏe chị L. lại cứ thế yếu dần. Thế nên, không lâu sau đó, người ta không nhận chị phụ hồ nữa. Bị đuổi việc, chị thất tha thất thểu về nhà giữa đêm vắng. Lòng ngổn ngang vì không biết đêm nay hai đứa con nhỏ dại sẽ ăn gì cho qua bữa. Nhìn thấy dáng chị còn mảnh mai, xuân thì, những gã đàn ông đang tìm thú tiêu khiển ban khuya buông lời trêu ghẹo, rồi ngã giá. Mới đầu, chị tức giận cự tuyệt, nhưng càng nghĩ càng lo lắng cho các con, khốn cùng chị nhắm mắt làm liều. Cầm đồng tiền từ tay gã đàn ông ham của lạ, chị ghé vào mua đồ ăn cho con mà khóc suốt đường về. Những ngày sau đó, vẫn không tìm được việc làm và thế là người phụ nữ đã quá 30 phải dạt ra lề đường hành nghề "gái bán hoa".
Phận bướm đêm buồn bã của người mẹ đơn thân
Những ngày sau đó, vẫn không tìm được việc làm và thế là người phụ nữ đã quá 30 phải dạt ra lề đường hành nghề "gái bán hoa". (ảnh minh họa)
Ngày đầu tiên ra đứng đường bắt khách, chị run đến nỗi chỉ núp sau gốc cây, không dám "hiên ngang" như những cô "gái bán hoa" trẻ trung khác. Và vì sợ hàng xóm cũng như hai con biết chuyện nên hằng ngày, chị phải đi quãng đường 20 cây số từ Hóc Môn xuống Công viên Phú Lâm, Quận 6 để "hành nghề". Thấy chị "quá lứa lỡ thì" không ít các "đào" trẻ tỏ vẻ khinh khi, lườm nguýt. Chị xấu hổ, suốt ngày cứ lủi thủi nấp vào gốc cấy, chỗ khuất chưa bao giờ dám ló mặt ra "chào hàng" khách. Thế nhưng, cũng bởi cái vẻ nhút nhát, nhà lành của chị mà lại được nhiều gã trung niên, kể cả thanh niên trai tráng ham của lạ cũng để mắt đến. 12 năm ròng rã, ngày nào cũng vậy, chị dậy sớm lo cơm nước cho 2 đứa con nhỏ, đến 9 giờ sáng chị bắt xe buýt xuống quận, 6, "hành nghề" tới 3 giờ chiều lại đón xe buýt về. Thời gian còn lại trong ngày, chị đi lặt ớt, hái đậu mướn cho những nhà nông gần đó. Có khi lĩnh thêm hàng kết hạt, kết cườm để kiếm sống qua ngày.
12 năm "buôn hương bán phấn" chưa đêm nào chị ngủ ngon giấc. Ngày nào chị L. cũng lo lắng không biết rằng con mình đã tỏ tường mọi chuyện chưa. Thế nhưng, vì cuộc mưu sinh khắc nghiệt, chị vẫn không thể nào dứt khỏi kiếp "gái bán hoa". Chị L. tâm sự: "Nhiều lúc mới về đến nhà, thấy hàng xóm nhìn mình khang khác là tôi đã giật mình thon thót. Tối tôi cứ phải hỏi con rằng, có ai nói gì về mẹ không, thật sự tủi nhục, đớn đau không để đâu cho hết". Rồi trong một đợt truy quét, chị bị gom về Trung tâm Phú Nghĩa. Chị còn nhớ như in, lúc bị đưa lên xe chị vừa khóc, vừa van xin cán bộ đừng cho người nhà biết chuyện. Thương tình chị, nên việc chị làm chỉ có một người bạn thân mà chị nhờ nuôi con giúp biết chuyện. Người ấy cũng giấu nhẹm sự thật, chị nói với con chị rằng, mẹ đi làm ăn xa một thời gian sau sẽ về với các cháu.
Chị Nguyễn Thị L. đã vào Trung tâm Phú Nghĩa được hơn 1 năm. Giờ đây, khi kiếp cave , "quá lứa lỡ thời" đã kết thúc, chị ngồi đối diện tôi hai bàn tay không ngừng xoăn xít vào nhau, rồi bối rối ngập ngừng: "Không biết kể ra đây, có ai hiểu cho hoàn cảnh của tôi không. Hay rồi họ cũng dè bỉu, khinh khi cho quá khứ đầy u tối của cuộc đời tôi. Những ngày lao động, sinh hoạt lành mạnh ở nơi đây, thật sự đã làm tôi thức tỉnh. Tôi ân hận lắm vì nếu mình mạnh mẽ hơn đã không phải chịu đựng sự ê chề, tủi nhục suốt 12 năm đứng đường làm gái. Phải chi… Mà thôi, dẫu sao đây cũng là cơ hội để tôi làm lại từ đầu. Chỉ mong rằng, đây mãi mãi là một bí mật với hai đứa con nhỏ dại, chúng là hy vọng duy nhất của cuộc đời tôi". Tôi nhìn người phu nữ phải sống với chuỗi ngày dài đầy đau khổ kia với ánh nhìn tin cẩn. Vì giờ đây, xã hội đã không còn quá khắt khe với những người phụ nữ vì hoàn cảnh sống, vì cuộc mưu sinh khốc liệt mà phải bước chân vào con đường bán đi thân xác. Hơn ai hết, chính những người như họ mới cần được san sẻ và cảm thông.
Câu chuyện thứ hai: Khao khát hoàn lương của người mẹ trẻ phải "đứng đường"
Thái Ngọc D. năm nay 34 tuổi, cô sinh ra trong một gia đình nghèo ở miệt sông nước tỉnh Vĩnh Long. Tuy đã quá 30 nhưng giọng nói nhẹ nhàng, vóc dáng hãy còn "thắt đáy lưng ong" của D. vẫn dễ khiến cho người ta nao lòng. Phải một hồi rất lâu tôi mới tiếp chuyện được với người phụ nữ có đôi mắt vừa lạnh lùng, vừa phảng phất chút u buồn này. Không ngừng vân vê tà áo, D. cất giọng nhẹ nhàng bộc bạch: "Những lỗi lầm ngày trước của em, em làm thì em chịu. Nhưng mà, con gái em nó đâu có tội tình gì… Nhớ con lắm, chị ơi. Em chỉ sợ, sau khi ra trại, con em biết về quá khứ của mẹ, cháu sẽ không chịu nhận nhìn".
Ngọc D. là con thứ 5 trong một gia đình có đến 6 người con. Tuy gia cảnh khó khăn, nhưng ba mẹ của D. vẫn luôn cố gắng lo cho con được đến trường đầy đủ. Thế nhưng, khi D. học đến lớp 5 thì biến cố xảy ra, khiến D. phải dở dang việc học hành. Mới 11 tuổi đầu, cô bé Ngọc D. phải đi ở đợ cho nhà một người dì. Cảnh sống cơ cực, xa gia đình đã khiến D. ngày càng trở nên lầm lì, ít nói. Đến tuổi trăng tròn, Ngọc D. ngày càng xinh đẹp, biết bao chàng trai quanh vùng thầm để ý. Nhưng với bản tính trầm buồn, D. chỉ biết lặng lẽ làm việc, chưa một lần hò hẹn với ai.
Và cũng chính thời gian này, D. rõ ra một sự thật động trời. Hóa ra trước giờ, mẹ của D. chỉ là "vợ hờ" của người cha mà cô vô cùng tôn kính. Hóa ra, cha của D. còn có một gia đình "danh chính ngôn thuận" khác, và mẹ D. chưa từng được "pháo cưới kết hoa", cả mảnh giấy đăng kí kết hôn cũng không có. Niềm tin trong D. vỡ òa, cô cảm thấy nhục nhã, cảm thấy mình như đứa con vô thừa nhận. Đã thế, họ hàng, làng xóm còn không ngớt lời đàm tiếu. Cô gái đang tuổi mới lớn, đã phải chịu cú sốc về tinh thần quá lớn lao. Thật sự không chịu nổi, D. quyết định lặng lẽ rời quê lên Sài Gòn với ước mong bắt đầu một cuộc sống mới. Lúc ấy, trong đầu cô bé non nớt mới vừa tròn 16 tuổi là những ý nghĩ vô cùng đơn giản. Ngọc D. nhủ thầm, chỉ cần xa gia đình là cô sẽ quên đi bao nhiêu sầu muộn, sẽ tránh được những lời dị nghị, gièm pha. Thế nên, trong một khuya trời trở lạnh, D. không một lời từ biệt cứ thế gói ghém đồ đạt âm thầm ra đi.
Sài Gòn vốn dĩ không dễ dàng trú ngụ như D. đã từng tưởng tượng. Cô thật sự bối rối không biết mình phải làm việc gì, phải sinh sống ở đâu khi hoàn toàn không có ai thân thích ở chốn phồn hoa đô hội này. Cuối cùng, D. xin vào làm tại một quán cà phê gần Bến xe Miền Đông. Thời ấy, lương phụ bán cà phê của D. chỉ có 250.000 đống/tháng. Để đỡ bớt một phần chi phí, D. phải đi bộ mỗi ngày 2 cây số từ nhà trọ đến chỗ làm. Có những hôm quán đông, D. về muộn, một mình lang thang trong đêm khuya khoắt, vừa đói, vừa mệt lại sợ hãi, cô cứ khóc suốt đường đi.
Được vài tháng, chịu không nổi, D. xin nghỉ, rồi vào làm trong một nhà hàng ở Quận 4. Với ngoại hình xinh đẹp, Ngọc D. hầu như rất dễ dàng xin được việc tại các nơi kinh doanh về dịch vụ ăn uống. Nhà hàng nơi D. đang làm việc, quản lý về thời gian rất khắc khe, mà do không có phương tiện đi lại, cô thường xuyên bị trễ giờ. Vì thế, lương đã ba cọc ba đồng mà lại còn bị trừ bớt đi, một lần nữa D. xin nghỉ. Rồi D. xin làm trong một quán cơm gần nhà. Với mức lương 700.000/ tháng, không bao cơm nhưng phải làm nguyên ngày. Quần quật cả tháng trời, cực nhọc vô cùng, nhưng đến khi lĩnh lương, bà chủ ma mãnh trừ tiền cơm hết sạch, khiến D. chỉ còn vài chục ngàn giắt túi. Âm ức, D. lại xin nghỉ.
Phận bướm đêm buồn bã của người mẹ đơn thân
Được vài tháng, chịu không nổi, D. xin nghỉ, rồi vào làm trong một nhà hàng ở Quận 4. (ảnh minh họa)
Đang buồn chán vì công ăn việc làm chưa đâu vào đâu thì những người bạn mới của D. rù cô đi Vũng Tầu chơi. Không ngại ngần, D. gật đầu đồng ý. Trong chuyến đi này, D. tình cờ gặp được Vũ Hoàng Nam, chàng trai với vẻ ngoài thư sinh và cách nói chuyện nhẹ nhàng đã nhanh chóng thu hút Ngọc D – cô bé mới biết yêu lần đầu.  Đôi nam thanh nữ tú này quấn lấy nhau cuồng nhiệt. Họ cùng trở về Sài Gòn rồi thuê một căn phòng nhỏ tại Tân Bình sống với nhau như vợ chồng.
Nhưng hạnh phúc chẳng tày gang, không lâu sau đó, Nam bị bạn bè rủ rê rồi nghiện ma túy. Bao nhiêu tiền đôi tình nhân trẻ dành dụm cho một đám cưới trong mơ bỗng chốc bị Nam đốt sạch vào làn khói trắng. Ngọc Đ. khóc lóc can ngăn thì bị Nam đánh đập, chửi mắng thậm tệ. Vì còn yêu Nam, và vì đứa con mới hình thành trong bụng, nên D. nhẫn nhịn chịu đựng và ra sức khuyên lơn. Nhưng Nam chỉ hiền hòa mỗi khi tính táo, còn những lúc lên cơn y như rằng hắn biến thành thú dữ. Cảnh nhà rời vào túng bấn, mà Nam thì càng ngày càng tăng liều. Một hôm, Nam về nhà túm lấy áo D. đòi tiền mua thuốc. Đang có thai, mệt mỏi khó chịu, lại thấy người tình nghiện ngập không lo làm ăn, suốt ngày bám vợ, D. bực mình hất mạnh tay Nam. Nào ngờ hắn nổi cơn điên, hai mắt long sòng sọc, hắn vung tay túm lấy tóc D., đập mạnh đầu cô xuống nền nhà.
Ngọc D. bất tỉnh bao lâu không biết, mở mắt ra cô đã thấy máu me đầm đìa, còn gã "chồng hờ" vũ phu đã khoắng sạch tiền mang đi mua ma túy. Lo sợ cho cái bào thai 5 tháng, D. một mình lê thân đến nhà vị bác sĩ gần đó nhờ khám giúp. May mắn thay, con D. không hề hấn gì. Tủi nhục, đớn đau, Ngọc D. quyết định ra đi, để bảo vệ cho bản thân mình và cho đứa con sắp chào đời. D. tá túc tại nhà một người bạn quen. Hằng ngày, cô phụ bạn cắt chỉ, gia công hàng may sẵn để kiếm thêm chút đỉnh chờ đến ngày sinh nở. Kể đến đây, bỗng nhiên Ngọc D. rớt nước mắt "Lúc vào phòng sinh, vừa đau vừa tủi, ôm đứa con đỏ hỏn trong lòng, nhìn xung quanh ai cũng được chồng chăm chút, chỉ có một mình em là "đi biển mồ côi", em chỉ biết khóc. Bác sĩ bảo, đừng khóc nhiều, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, không tốt cho con, nhưng lúc ấy cứ nghĩ đến những ngày tháng khó khăn sắp tới là em lại rớt nước mắt".
Nuôi một đứa con với cô gái vừa tròn 20 tuổi đầu quả là việc không hề dễ dàng. Mới sinh xong, sức khỏe yếu, hầu như D. không làm được việc gì. Tiền nuôi sống hai mẹ con đều là do bạn bè thương tình cho vay mượn. Đến khi đứa con gái bé bỏng cứng cáp hơn một chút, D. đành gửi con cho nhà bạn quen rồi một thân một mình kiếm việc làm thêm. Nào tiền sữa, tiền thuốc men rồi ăn uống sinh hoạt của hai mẹ con khiến D. không thể nào kham nổi. "Gái một con trông mòn con mắt", bà chủ quán cà phê đèn mờ gần đó thấy D. xinh đẹp liền tiếng to tiếng nhỏ rủ rê D. về làm việc cho mình. Túng bấn, hết cách D. đành nhận lời vào làm tiếp viên quán cà phê đèn mờ. Cứ mỗi tối, D ăn mặc thật mát mẻ để bưng bê cà phê cho khách. Tuy vây, tiền kiếm được cũng chẳng là bao.
Một hôm, có ông khách mê mệt nhan sắc của D. nên buông lời gạ gẫm cô qua đêm cùng mình. Lúc đầu, D. tỏ ra khinh miệt hắn ghê gớm. Nhưng rủi thay, con gái D. do thiếu sự chăm sóc thường xuyên của mẹ nên mắc bệnh "sài", ôm đau liên miên. Càng ngày, gã khách càng lui tới quán thường xuyên, và món tiền hắn đưa ra để có một đêm "vui vẻ" với D. ngày càng lớn. Nghĩ đến thân mình tình duyên lỡ dở, lại nghĩ đến đứa con suy dinh dưỡng, ngày đêm khát sữa me, D. nhắm mắt, cắn răng làm liều. Lần đầu tiên, rồi lần thứ 2,… cứ thế D. biến thành gái bán thân chuyên nghiệp.
Bệnh tình của con gái D. ngày càng nặng, cô quyết định nghỉ việc ở quán cà phê đèn mờ, chuyển qua làm tiếp viên ở tiêm hớt tóc thanh nữ. Ở đây, ngoài mas-sage cho khách, tiếp viên phải chiều theo mọi yêu cầu của khách thì mới mong kiếm được nhiều tiền. Nhưng ngặt thay, tiếp viên ở đậy chỉ được lấy 6 phần, còn 4 phần phải chia cho chủ. Ai không tuân thủ nghiêm sẽ bị bọn bảo kê đánh cho bầm dập mới thôi. Con gái D. cô đặt tên là Xuân, những mong đời con sau này sẽ rạng rỡ như mùa xuân chứ không u ám, nặng nề như mẹ. Nhưng bé Xuân do mắc chứng suy dinh dưỡng từ nhỏ, nên các bệnh khác cứ thế kéo theo. Để có tiền cho con đi viện, có ngày, Ngọc D. phải tiếp đến 10 lượt khách. Thân xác rả rời, mà đồng tiền còn bị bọn nhà chủ ăn xén, chẳng còn được là bao. Khốn cùng, D. dạt ra "đứng đường" tại khu vực Phạm Văn Bạch, Tân Bình. Sáng, D. gửi con vào nhà trẻ tư nhân vì nới đây nhận giữ trẻ đến 10 giờ tối. Sau đó, D. đi đến địa điểm "hành nghề", D. chưa bao giờ dám làm quá khuya vì cô còn phải đón con về. Cứ thế, D. như một con thoi chạy ngược, chạy xuôi hằng mấy năm trời cho đến lúc bị bắt và đưa vào Trung tâm Phú Nghĩa.
Vì con, D. đi bán thân, và giờ đây chính đứa con gái bé bỏng lại trở thành động lực để người mẹ trẻ khao khát ngày hoàn lương. D. gạt vội nước mắt, mỉm cười: "Bé Xuân rất ngoan, rất xinh đẹp, nhớ con lắm, em chỉ mong ngày về để được gặp con. Vì danh dự của con gái sau này, em sẽ không bao giờ quay lai con đường tăm tối ấy nữa. Con em sẽ tiếp thêm nghị lực để em đủ sức làm lại từ đầu".
Ngày về của Ngọc D. và những cô gái lầm lỡ tại Trung tâm Phú Nghĩa, sẽ không còn xa nữa. Sau khi nghị quyết 24/2012 của Quốc hội về việc xử lý vi phạm hành chính đối với gái mại dâm có hiệu lực vào ngày 01/07/2013 tới đây, họ sẽ trở thành những học viên cuối cùng của trung tâm này. Dù đây là chuyển biến tích cực trong việc nhìn nhận "nghề mại dâm", nhưng vẫn mong ngày càng ít đi những cô gái vì vòng xoáy kiếm tiền mà phải cuốn vào cuộc mưu sinh với những trò vui thân xác.

Đọc thêm tại: http://www.vietgiaitri.com/chuyen-yeu/tam-su/2013/02/phan-buom-dem-buon-ba-cua-nguoi-me-don-than/#ixzz2Ji0xiedx

Thấy tinh trùng của chồng, vợ lăn đùng ra ngất

Thấy tinh trùng của chồng, vợ lăn đùng ra ngất

Đêm tân hôn nhìn thấy "tinh chất" của chồng Hương lăn đùng ra ngất vì sợ hãi.Tình dục là một món quà tuyệt vời dành cho mọi đôi lứa. Nhưng oái oăm thay với một số người, tình dục lại mang tới nỗi sợ hãi vô hình mà vì nó cả hai đều không tận hưởng được khoái cảm.
Vợ ngất xỉu vì tinh trùng
Cưới nhau hơn một tháng mà vợ chồng Thắng vẫn chưa được hưởng cảm giác tuyệt vời của "chuyện ấy". Không phải hai vợ chồng không yêu thương nhau mà tất cả chỉ vì chứng sợ tinh trùng của vợ Thắng mà ra.
Thắng vẫn luôn tự hào vì lấy được một người vợ ngoan hiền, thuần nết. Hương là mẫu phụ nữ điển hình dành cho gia đình. Ngày mới yêu, Thắng cảm nhận rõ Hương là cô gái ngây thơ và trong trắng. Chính bởi thế khi yêu Hương, Thắng luôn trân trọng và giữ gìn cho Hương, không bao giờ suy nghĩ tới chuyện vượt rào. Thắng không hề biết rằng Hương lại quá nhạy cảm với những vấn đề tình dục. Vì thế đêm tân hôn Thắng hú hồn vì phản ứng của vợ.
Vì không kế hoạch chuyện con cái nên khi hai vợ chồng gần gũi, Thắng không dùng bao cao su. Cuộc yêu bắt đầu, Thắng cảm nhận rõ ràng sự ngượng ngùng, lúng túng và có phần thiếu kinh nghiệm của vợ. Nhưng anh vẫn nhẹ nhàng để vợ cảm thấy thoải mái nhất. Cuối cùng cuộc yêu cũng diễn ra khá suôn sẻ ngoại trừ khâu "hạ cánh".
Mặc dù mới là lần đầu nhưng Thắng cũng lên được tới "đỉnh". Trong lúc đam mê, vừa gục xuống ôm vợ đột nhiên Thắng giật bắn mình vì tiếng hét thất thanh của vợ: "Ôi cái gì thế này, thật kinh khủng". Rồi chưa kịp hiểu sự tình, Hương lăn ra ngất xỉu. Thắng luống cuống bật người dậy nhìn lên bụng vợ thấy "đội quân nho nhỏ" ngự trị ở đó. Có lẽ sau lúc hưng phấn, rút "cậu bé" ra, Thắng đã để lại "tàn dư của cuộc chiến" lên người vợ. Và nhìn thấy cảnh tượng đó, vì không quen nên Hương lăn ra ngất.
Thấy tinh trùng của chồng, vợ lăn đùng ra ngất
Đêm tân hôn vợ ngất xỉu vì sợ tinh tùng của chồng (Ảnh minh họa)
Đêm tân hôn trở thành một ám ảnh với cả hai vợ chồng. Thắng ngại ngần khi phải gọi người vào trợ giúp để vợ tỉnh lại. Còn Hương sau khi hoàn hồn cô đã thú nhận với chồng, cô thấy ghê sợ thứ chất ấy. Gần một tuần sau đó Thắng không dám đả động gì tới chuyện chăn gối vì sợ vợ chưa thực sự thích ứng được lại lăn ra ngất.
Giờ đây mỗi lần gần gũi Thắng phải nhờ tới sự trợ giúp của bao cao su để tránh cho vợ sợ hãi. Khi tàn cuộc anh cũng phải khéo léo thu dọn chiến trường sao cho vợ không nhìn thấy. Những sự lo lắng đó trở thành ám ảnh với cả hai vợ chồng khiến những cuộc vui không trọn vẹn.
Vợ khóc thét vì "cậu bé" của chồng
Cũng rơi vào trường hợp bị quá mẫn cảm tình dục. Thảo cũng phải trải qua những cảm giác sợ hãi khi "yêu" chồng.
Thảo biết cô làm cho chồng mất hứng thậm chí là chán ngắt khi lần đầu tiên quan hệ của hai vợ chồng, Thảo coi "cậu bé" của chồng như "quái vật". Thảo biết điều đó nhưng cô không biết làm thế nào khác khi trong cô nỗi sợ hãi đó quá lớn.
Cuộc yêu đầu tiên sau ngày cưới với Thảo là một đêm thấm đẫm nước mắt. Khi nhìn thấy "cậu bé" của chồng cô thấy nó thật kinh khủng và đã khóc thét lên vì sợ hãi. Suốt đêm hôm đó, chồng Thảo ngồi bên thẫn thờ vì có cảm giác mình như một điều gì đó kinh dị khiến vợ sợ. Với Thảo "cậu bé" của chồng như một thứ gì đó đại diện cho sự bẩn thỉu và gớm ghiếc. Chỉ nhìn thôi đã đủ khiến cô ghê sợ chứ đừng nghĩ tới việc để cho "đối tượng" tiếp xúc gần với mình.
Thấy tinh trùng của chồng, vợ lăn đùng ra ngất
Làm chồng mất hứng vì coi "cậu bé" của chồng như quái vật (Ảnh minh họa)
Mặc dù những lần sau đó được chồng giúp đỡ để khắc phục nỗi sợ hãi nhưng mỗi khi gần gũi Thảo vẫn không sao thoát khỏi được cái suy nghĩ rùng mình vì sợ hãi. Lần quan hệ nào cô cũng khóc thét khiến chồng mất hứng. Nhìn chồng chán nản Thảo đã nhủ lòng mình phải thoải mái hơn, không nghĩ về những điều tệ hại để hòa vào cuộc vui với chồng nhưng cô không làm được. Đêm nào Thảo cũng thấy không khí thật nặng nề. Nằm bên chồng Thảo nghe rõ tiếng thở dài não nề và sự rạo rực mà không thể thỏa sức tận hưởng của chồng. Có thể nói cuộc sống tình dục của vợ chồng Thảo gần như rơi vào bế tắc.
Nỗi niềm của những người trong cuộc
Chắc chắn không một ai muốn mình rơi vào tình huống trái khoáy này nhưng cuộc sống là vậy và nó luôn tồn tại những điều hi hữu mà có thật.
Được sự giúp đỡ khéo léo của chồng, dần dần Hương cũng đã quen dần với những điều bình thường của tình dục: "Không hiểu tại sao mình lại có cảm giác sợ hãi tới như vậy khi nhìn thấy tinh trùng của chồng. Nhất là lúc ngửi thấy mùi ngai ngái của nó.Mình biết đó là điều rất bình thường nhưng bản thân lại không thể khống chế được nỗi sợ hãi của mình. Cũng may nhờ có chồng kiên trì giúp đỡ mình đã thích nghi được rồi. Giờ thì vợ chồng mình đã thoải mái hơn trong chuyện ấy và mọi thứ tuyệt vời hơn rất nhiều" - Hương chia sẻ.
Không được may mắn như Hương, dù cả hai vợ chồng đã hết sức cố gắng nhưng chứng sợ "cậu bé" của Thảo vẫn không thể khắc phục được. Vì vậy, Thảo đã phải nhờ tới sự giúp đỡ của chuyên gia tư vấn tâm lí. Sau một thời gian dài điều trị Thảo mới thoát khỏi cảm giác sợ hãi của mình.
Chuyện vợ chồng với nhiều người là một điều quá đỗi bình thường và tuyệt vời nhưng với một số ít lại gặp trở ngại.Trong những trường hợp như vậy sự thông cảm và kiên trì của người bạn đời chính là cách tốt nhất để xóa đi rào cản về mặt tâm lí đó để tận hưởng cuộc yêu một cách trọn vẹn.

Đọc thêm tại: http://www.vietgiaitri.com/chuyen-yeu/tam-su/2013/01/thay-tinh-trung-cua-chong-vo-lan-dung-ra-ngat/#ixzz2Ji0ZdlbD

Giàu có, anh rể “yêu” cả chị lẫn em 2 0

Giàu có, anh rể “yêu” cả chị lẫn em 2 0

Mẹ của Huyền và Như từng kể cho tôi nghe về những cử chỉ của cậu con rể và không ngừng tự hào.
Anh Huyên là người đàn ông chững chạc, 36 tuổi từng có 1 vợ 1 con. Thế mà anh Huyên vẫn yêu được cả 2 chị em gái trong một nhà là hàng xóm của tôi. Hai chị em ấy tên Huyền và Như. Đó là một chuyện có thực, vừa hài vừa rơi nước mắt. Theo tôi được biết Huyên hiện là giám đốc một công ty đầu tư liên quan đến lĩnh vực truyền hình. Anh mới cưới cô chị tên Huyền cách đây 4 tháng, đám cưới rất vui vẻ đầm ấm. Hàng xóm và gia đình hai bên thầm chúc mừng vì Huyên đã lấy được người vợ tốt. Còn chúc mừng Huyền vì tuy là lấy người đàn ông đã từng qua một đời vợ nhưng chững chạc, tử tế.
Giàu có, anh rể “yêu” cả chị lẫn em  2 0
Ảnh minh họa
Cũng có những cái trớ trêu do điều kiện quá tốt mà ra. Chính vì là một người có vị trí và chức vụ trong xã hội mà Huyên rất khéo trong mọi mối quan hệ. Mẹ của Huyền và Như từng kể cho tôi nghe về những cử chỉ của cậu con rể và không ngừng tự hào. Đi ở Pháp về, Huyên mua cho mẹ, Huyền, Như mỗi người một lọ nước hoa rất đắt tiền. Riêng Huyền được thêm một cái áo hàng hiệu rất đẹp. Mẹ của Huyền lúc nào cũng xuýt xoa vì một cậu con rể đẹp trai, tài hoa và rất tinh tế. Lấy nhau xong một thời gian thì Huyền đã có thai. Mẹ Huyền khi sang nhà tôi không ngừng kể về việc vui vẻ đó. Bà khoe về cậu con rể của mình như trời…
Có lần, tiện sang nhà tôi bà cầm theo chiếc máy tính bảng của con gái và cho tôi xem ảnh họ đi du lịch với nhau. Tuần trăng mật của Huyền có Như đi cùng. Hai chị em họ xinh đẹp như nhau, có nhiều nét hao hao giống nhau và đặc biệt là rất rực rỡ ngoài biển.
Có nhiều ảnh, em Như tránh đi để anh chị chụp riêng với nhau. Thế nhưng nhìn cả 3 người, tôi không thấy vẻ ngượng ngùng giữa họ. Họ rất tươi tắn và hạnh phúc.
Sau này tôi có biết được Như cũng có thai chỉ sau Huyền 2 tháng. Vì cái thai đó, cả gia đình vặn hỏi mãi mới rõ là của anh rể. Lúc này bụng của cô chị đã lớn hơn bụng của cô em, gia đình có ép cô em đi bỏ thai. Và chuyện đó mới xảy ra trong một thời gian ngắn, nên tôi không biết gia đình họ đã xử lý mọi chuyện thế nào.
Đó là một chuyện rất trớ trêu nhưng làm tôi suy nghĩ rất lâu. Giá mà Huyên không quá giàu và không hấp dẫn phụ nữ như vậy thì nhà hàng xóm của tôi sẽ yên ả hơn nhiều. Nhiều lần tôi cứ thắc mắc: Anh ấy sẽ làm gì để có trách nhiệm với cả 2 cô gái là chị em?
Mẹ của Huyền và Như giá mà đừng có có coi trọng cậu con rể giàu có, ga lăng, ca ngợi cậu ấy như đưa cậu ấy lên trời thì mọi chuyện sẽ khác. Giá như đừng có những món quà quá tinh tế, giá như đàn ông đừng có “điều kiện quá” để chấp nhận mọi yêu cầu của phụ nữ.
Và từng chứng kiến cảnh này tôi thấy đó như một trò hài hước và đau đớn nhất trên đời. Có lẽ mẹ Huyền và Như phải chết điếng về những chuyện đã xảy ra. Tôi sang nhà bà chơi, bà đã ít nói về các con hơn…

Sao Nhật 34 tuổi như gái đôi mươi với bikini

Sao Nhật 34 tuổi như gái đôi mươi với bikini

Yumiko Shaku – bạn tình của "sao nghiện sex" Gackt – trẻ trung, rực lửa trong loạt ảnh với áo tắm.
Sao Nhật 34 tuổi như gái đôi mươi với bikini
Sina mới đây đăng loạt ảnh của diễn viên Nhật Bản Yumiko Shaku. Cô sinh năm 1978, từng đóng phim như Boss 2, Lucky Seven, Sky High…
Sao Nhật 34 tuổi như gái đôi mươi với bikini
Hồi tháng 9, Yumiko Shaku dính vào một scandal tình ái gây xôn xao dư luận.


Sao Nhật 34 tuổi như gái đôi mươi với bikini


Cô được cho là duy trì mối quan hệ 10 năm với Gackt – nam ca sĩ mắc chứng nghiện sex.
Sao Nhật 34 tuổi như gái đôi mươi với bikini
Sao Nhật 34 tuổi như gái đôi mươi với bikini
Sao Nhật 34 tuổi như gái đôi mươi với bikini
Sao Nhật 34 tuổi như gái đôi mươi với bikini
Sao Nhật 34 tuổi như gái đôi mươi với bikini
Sao Nhật 34 tuổi như gái đôi mươi với bikini
Sao Nhật 34 tuổi như gái đôi mươi với bikini
Sao Nhật 34 tuổi như gái đôi mươi với bikini
Sao Nhật 34 tuổi như gái đôi mươi với bikini
Ảnh: Sina
Theo VN

Đọc thêm tại: http://www.vietgiaitri.com/super-star/sao-chau-a/2012/12/sao-nhat-34-tuoi-nhu-gai-doi-muoi-voi-bikini/#ixzz2Ji0FfIPS

Mỹ nhân của Sex and Zen xinh như mộng ở Maldives

Mỹ nhân của Sex and Zen xinh như mộng ở Maldives

(Dân trí) - Nữ diễn viên đồng tính của bộ phim Sex and Zen - Lan Yan vừa thực hiện một bộ ảnh tuyệt đẹp tại Maldives nhân dịp cô có cơ hội du lịch tại dây. Lan Yan hiện là một trong những người đẹp 8X nổi tiếng bởi vẻ ngoài bốc lửa và xinh đẹp.

Mỹ nhân của Sex and Zen xinh như mộng ở Maldives

Mỹ nhân của Sex and Zen xinh như mộng ở Maldives
Lan Yan xuất thân là người mẫu ảnh nhưng nhờ vẻ đẹp trời phú cùng khả năng biểu cảm tốt trước ống kính, cô đã có cơ hội lấn sân sang điện ảnh.

Cô được báo giới và người hâm mộ châu Á biết tới qua bộ phim

Cô được báo giới và người hâm mộ châu Á biết tới qua bộ phim

Cô được báo giới và người hâm mộ châu Á biết tới qua bộ phim
Cô được báo giới và người hâm mộ châu Á biết tới qua bộ phim Sex and Zen, bộ phim "người lớn" phiên bản 3D đầu tiên được trình chiếu công khai tại Hồng Kông.

Lan Yan sở hữu gương mặt đẹp, ánh  mắt gợi cảm và làn da nõn nà.

Lan Yan sở hữu gương mặt đẹp, ánh  mắt gợi cảm và làn da nõn nà.

Lan Yan sở hữu gương mặt đẹp, ánh  mắt gợi cảm và làn da nõn nà.
Lan Yan sở hữu gương mặt đẹp, ánh  mắt gợi cảm và làn da nõn nà.

Lan Yan sở hữu gương mặt đẹp, ánh  mắt gợi cảm và làn da nõn nà.
 
Lan Yan sở hữu gương mặt đẹp, ánh  mắt gợi cảm và làn da nõn nà.
Cô liên tục có tên trong danh sách những mỹ nhân gợi cảm của làng giải trí Hoa ngữ từ hai năm trở lại đây.

Lan Yan sở hữu gương mặt đẹp, ánh  mắt gợi cảm và làn da nõn nà.

Lan Yan sở hữu gương mặt đẹp, ánh  mắt gợi cảm và làn da nõn nà.

Lan Yan sở hữu gương mặt đẹp, ánh  mắt gợi cảm và làn da nõn nà.

Nghề của diễn viên phim sex sau khi giải nghệ

Nghề của diễn viên phim sex sau khi giải nghệ

Người muốn có con, người thấy nghề giáo viên nhàm chán, người muốn đến kinh đô điện ảnh Mỹ hoặc Bắc Âu tham gia vào 'dòng chính thống', các nữ diễn viên phim sex Nhật Bản mong thay đổi cuộc đời.

Phóng viên của đài CNN đã cố gắng tìm hiểu xem sau khi giải nghệ, các nữ diễn viên phim sex, nghề đang cực hot ở Nhật Bản, làm nghề gì.
Có nhiều cay đắng trong chuyện đời của các nữ diễn viên phim sex, điều mà Nguoiduatin.vn đề cập tới trong một loạt bài báo gần đây.
“Có một vài trường hợp đã bị phát hiện tại nơi làm việc mới và bị sa thải nhưng điều này thực sự khá hiếm”, Akifumi ‘Aki’ Matsuoka, giám đốc quản lý tại Prime Agency Inc, chuyên xử lý một số tình huống xấu nhất mà các cựu ngôi sao khiêu dâm gặp phải sau khi giải nghệ, cho biết.

Nhiều diễn viên phim sex Nhật Bản lấn sang sang điện ảnh Hàn Quốc.
Matsuoka đã làm việc cho một trong những công ty môi giới hàng đầu tại Tokyo trong 6 năm như một quản lý các ngôi sao khiêu dâm. Khi được hỏi lý do tại sao những cô gái lại tham gia ngành công nghiệp này, Matsuoka cho biết có nhiều nguyên nhân khác nhau như do buồn chán và muốn có trải nghiệm mới nhưng đa phần là vì tiền.
“Tôi bắt đầu làm việc như một diễn viên khiêu dâm vào năm 2004 và giải nghệ vào cuối năm 2008″, một diễn viên khiêu dâm cho biết. “Ban đầu tôi tò mò và rất thích ngành công nghiệp này và cũng muốn có được thu nhập kha khá”.
Tuy nhiên, đối với một số người, đó lại là cơ hội để nổi tiếng và có thể xâm nhập được vào các chương trình chính thống.
Một người từng đóng phim khiêu dâm 9 năm cho biết: “Trước khi gia nhập ngành công nghiệp này, tôi từng muốn trở thành một giáo viên. Tuy nhiên, khi tôi nghĩ về tương lai của mình nếu như tôi làm nghề đó, tôi có thể hình dung ra cuộc sống mình sẽ thế nào và bình yên ra sao, điều đó khiến tôi cảm thấy hơi nhàm chán”.
Hiện cô này đã trở thành một sao khiêm dâm nổi tiếng tới nỗi cô nói rằng sẽ không bao giờ trở về với tên thật của mình.
“Tôi thích trẻ con và mong ước có một gia đình cùng những đứa con luôn thường trực trong tôi. Tuy nhiên, cảm giác “chưa phải lúc” trong tôi vẫn rất lớn. Trước kia, tôi nghĩ mình sẽ lập gia đình và có con ở độ tuổi 20 nhưng giờ có thể phải tới 30 tuổi tôi mới thực hiện được điều đó”, cô cho biết.
Theo Matsuoka, các nữ diễn viên khiêu dâm thường không kết hôn với người trong ngành.
“Một vài cô gái sẽ gặp một người đàn ông khi vẫn đóng phim, họ sẽ nói cho người đó biết về công việc của mình trước khi có mối quan hệ xa hơn và mọi chuyện sẽ ổn. Nếu như họ giữ bí mật, có lẽ cuộc sống sẽ trở nên khó khăn hơn”, Matsuoka nói.

Maria Ozawa, một diễn viên phim sex nổi tiếng của Nhật Bản.
Cô diễn viên được phỏng vấn trên hiện gặt hái được nhiều thành công ngoài lĩnh vực đóng phim khiêu dâm như xuất hiện trên sân khấu kịch hoặc thực hiện các bộ phim truyền hình.
“Tôi đã tham gia một số bộ phim ở các nước châu Á và đang nỗ lực để lấn sân sang điện ảnh quốc tế như tại châu Âu và Bắc Mỹ. Vì thế, năm tới tôi sẽ cải thiện vốn tiếng Anh của mình và đang xem xét về việc du học”.
Trong khi cô đang có những bước đột phá mới mà các nữ diễn viên đóng phim AV khác phải thèm muốn, thì nhiều cô khác lại cảm thấy không hối tiếc vì đã bỏ nghề.
“Nhìn lại quãng thời gian đã qua, tôi cảm thấy rất mãn nguyện. Nhưng tôi biết đó không phải là một nghề mà tôi có thể dựa vào đó để sống cả đời. Tôi nghĩ mình đã giải nghệ đúng lúc và tôi không hề hối tiếc”, một cô được phỏng vấn tâm sự.