Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

Cứu sống một cháu bé 5 tuổi bị đũa xuyên đáy sọ

Cứu sống một cháu bé 5 tuổi bị đũa xuyên đáy sọ

Ngày 3/3, các bác sỹ Bệnh viện đa khoa Nguyễn Đình Chiểu, tỉnh Bến Tre, đã tiếp nhận và cấp cứu kịp thời một cháu bé bị một tai nạn hy hữu.


Đó là trường hợp của cháu Nguyễn Phước Toàn, 5 tuổi, ngụ ấp Phú Tường, xã Phú Đức, huyện Châu Thành. Cháu nhập viện hồi 10 giờ, trong tình trạng bị một chiếc đũa ăn thọc qua họng đâm xuyên vào đáy sọ, gây nhiều đau đớn.


Hình ảnh ca mỗ lấy chiếc đũa

Dù người nhà sốt ruột đề nghị chuyển lên tuyến trên nhưng sau khi hội chẩn, các bác sỹ đã quyết định can thiệp tại chỗ.

Kết quả, sau ca mổ kéo dài đến 14 giờ cùng ngày, các bác sỹ đã lấy được đũa ra, đảm bảo an toàn tính mạng cho cháu bé Toàn.

Trước đó, theo lời kể của chị Phạm Thị Thủy, mẹ cháu Toàn, hồi 9 giờ cùng ngày, chị dọn cơm cho cháu ăn cùng chị cháu nhưng khi chị đi ra vườn một lát thì nghe trong nhà tiếng cháu la khóc nên chạy vào, phát hiện sự cố trên và tức tốc đưa cháu đi nhập viện.

Nữ sinh đăng quảng cáo tìm bạn trai đến ở cùng

Nữ sinh đăng quảng cáo tìm bạn trai đến ở cùng

05-03-201300:00:00 | Minh Huệ - TTVN

Để tìm được một người bạn trai ưa nhìn và cường tráng ở cùng, một nữ sinh Đài Loan đã đăng hẳn một quảng cáo trên mạng.

Ngày 20-1, cô nữ sinh họ Giản thuộc trường đại học Phủ Nhân, Đài Loan đã đăng quảng cáo trên mạng nhằm tìm kiếm một người bạn trai đến sống cùng phòng. Trong các điều kiện mà cô gái này đưa ra, ngoài yêu cầu người bạn trai ở cùng phải sạch sẽ, cô còn ra điều kiện “ngoại hình ưa nhìn, thân thể cường tráng”. 
 
Nữ sinh đăng quảng cáo tìm bạn trai đến ở cùng 1
Cũng theo quảng cáo trên, giá thuê phòng không hề đắt đỏ, chỉ vào khoảng 3000 Đài Tệ. Phòng ở có bàn đọc sách, tủ để cây trồng, giường và đầy đủ các đồ đạc cơ bản. Kết hợp với ánh sáng đèn màu vàng, căn phòng trọ trông khá là ấm áp.
 
Nữ sinh đăng quảng cáo tìm bạn trai đến ở cùng 2
Bức ảnh gợi cảm mà cô gái đăng kèm quảng cáo.
 
Nhưng ngoài các bức ảnh mô tả phòng ở trên, còn có bức ảnh phòng tắm khiến người xem phải đỏ mặt, đó là hình ảnh một cô gái gợi cảm đang tắm. Tất nhiên, bức hình này không phải của cô gái họ Giản mà chỉ là một bức ảnh minh họa mà cô sử dụng để thu hút sự chú ý.

Cô gái cho biết, người bạn trai của cô đã chuyển đi nên cô hiện đang sống một mình. Cô mong tìm được một người bạn trai cùng trường đến ở cho có bạn và để được an toàn. 

Giám đốc bệnh viện Thanh Nhàn bị chém giữa đường

Giám đốc bệnh viện Thanh Nhàn bị chém giữa đường
Trên đường đi công tác, giám đốc Bệnh viện Thanh Nhàn (Hà Nội) Đào Quang Minh xuống xe đi vệ sinh thì bị một đối tượng đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang dùng dao tông chém liên tiếp vào người.


Vụ gây án táo bạo, liều lĩnh trên xảy ra vào khoảng 19 giờ 15 ngày 1/3 tại ngã 3 đường quốc lộ 2, thuộc địa bàn thôn Thạch Lỗi (xã Thanh Xuân, huyện Sóc Sơn - Hà Nội).

Lúc đó, ông Đào Quang Minh (SN 1963, ở phường Trần Hưng Đạo, quận Hoàn Kiếm - Hà Nội), hiện là giám đốc Bệnh viện Thanh Nhàn, đang trên đường đi công tác cùng bà Hoàng Thị Ngọc Trâm (SN 1959, phó giám đốc bệnh viện Thanh Nhàn), chị Nguyễn Thị Hạnh Lan, anh Trần Thanh Hà và anh Nguyễn Quang Minh, cùng là chuyên viên một cơ quan Nhà nước.

Đoàn công tác đi trên xe ôtô Fotuner biển kiểm soát: 20M - 006.10 do tài xế Trịnh Việt Hùng điều khiển. Đến ngã 3 đường quốc lộ giao với đường 131 hướng đi về thị trấn Sóc Sơn, thuộc địa bàn thôn Thạch Lỗi thì tài xế dừng lại để mọi người cùng xuống xe đi vệ sinh.

Sau khi vệ sinh xong, ông Đào Quang Minh chuẩn bị lên xe thì bất ngờ bị 1 nam thanh niên đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang, dùng dao tông chém liên tiếp 3 nhát vào người (1 nhát vào mang tai trái, 2 nhát vào lưng) gây thương tích.




Anh Trần Thanh Hà và anh Nguyễn Quang Minh xuống xe ngăn cản cũng bị người thanh niên dùng dao tấn công nhưng không trúng. Sau khi gây án, người thanh niên bỏ chạy lên xe máy do 1 đối tượng khác điều khiển chờ sẵn, chạy về hướng ngã ba Thạch Lỗi tẩu thoát.

Ông Đào Quang Minh được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện E (quận Cầu Giấy - Hà Nội), hiện đã qua cơn nguy kịch.

Công an huyện Sóc Sơn đang phối hợp với phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội (PC45, Công an TP Hà Nội), Phòng Kỹ thuật hình sự (PC54) và Công an quận Hai Bà Trưng - Hà Nội tiến hành điều tra làm rõ đối tượng cũng như nguyên nhân, động cơ của vụ việc.

Theo nhận định ban đầu, có khả năng đây là vụ án giết người do mâu thuẫn từ trước. Đối tượng đã bám theo ông Đào Quang Minh, lợi dụng lúc ông xuống xe đi vệ sinh đã dùng dao tấn công với tính chất côn đồ và quyết liệt.

Người đàn bà ham muốn ái ân

Người đàn bà ham muốn ái ân

Dù đã lấy chồng được 10 năm nhưng trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ấy
Tôi là một phụ nữ được mọi người đánh giá là xinh đẹp và thành công trong công việc. Bên cạnh đó, tôi có một gia đình rất hạnh phúc với người chồng giỏi giang và hai đứa con ngoan ngoãn. Cả tôi và chồng đều rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.

Nhưng các bạn ạ! Tôi thật sự rất ái ngại khi phải thú nhận rằng, mình là người phụ nữ có ham muốn tình dục rất cao. Trong tôi lúc nào cũng khao khát được ân ái, chiều chuộng. Tôi không hiểu được đấy là do bản thân tôi khỏe hay do chồng mình quá yếu? Nhưng thật sự trong chuyện chăn gối, tôi chưa một lần cảm thấy được thỏa mãn.

Trong suốt 10 năm qua, hầu như đêm nào hai vợ chồng chúng tôi cũng gần gũi nhau… nhưng chưa bao giờ anh làm cho tôi đạt đến đỉnh của sự sung sướng. Chính vì thế nên trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ đến cảnh ân ái và thèm khát được một lần thỏa mãm nó.

Rồi số phận không biết đẩy đưa thế nào khiến tôi vấp phải sai lầm là vội vã lên giường với sếp. Mặc dù làm việc với anh ấy đã 5 năm, tôi luôn tôn trọng và coi anh ấy như một người anh của mình. Trong suy nghĩ, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ngoại tình, huống gì là lên giường với sếp.

Được mọi người quý mến và đánh giá là có đức hạnh, vậy mà tôi lại buông mình để rơi vào vòng tay sếp. Và chắc chắn một điều rằng, anh ấy sẽ có những suy nghĩ không tốt về bản thân tôi sau lần "trót dại" đó.

Giờ đây tôi cảm thấy xấu hổ và ân hận vô cùng. Chỉ vì thèm khát dục vọng thấp hèn mà tôi đã vô tình đánh mất giá trị của bản thân mình. Dù có trăm ngàn lần từ chối lời “mời” của sếp thì trong mắt anh ấy, tôi cũng đã là một người đàn bà hư hỏng, dễ dãi.

Bạn trẻ cuộc sống ạ! Tại sao tôi lại mắc phải “căn bệnh” quái đản như thế này? Tôi phải làm sao để lý trí thắng thế được những ham muốn dục vọng tầm thường của mình!

Xin các bạn độc giả hãy cho tôi những lời khuyên hữu ích để tôi thoát khỏi hoàn cảnh tréo ngoe này!

Tôi xin chân thành cảm ơn!
H. Vân.

Chồng cặp kè với cô y tá

Chồng cặp kè với cô y tá

Chồng tôi thường xuyên nói dối vợ để hò hẹn với cô y tá (Ảnh minh họa)

Tôi thực sự sốc khi thấy những tin nhắn mùi mẫn của cô y tá gửi cho chồng mình
Hiện tại tôi đang rất buồn và bế tắc bởi cách đây một tuần, tôi phát hiện ra những tin nhắn mùi mẫn của chồng với cô y tá làm ở xã. Mặc dù trước đây tôi đã nghi ngờ anh “có vấn đề” nhưng khi phát hiện ra sự thật đau lòng ấy, tôi không thể nào giữ được sự bình tĩnh.
Tối hôm đó, khi chồng đã ngủ thì tôi thấy có tin nhắn của cô ta gửi đến máy anh. Biết anh ngủ say nên tôi đã cầm điện thoại chồng và nhắn lại cho cô ta bằng những lời lẽ khá tình cảm. Thấy chồng tôi nhắn lại, cô ta cũng nói chuyện rất ngọt ngào, rằng “em rất nhớ anh”; “Hôm nay em rất vui khi nhận được mail anh”; “Em mong ngày nào cũng nhận được những lá thư như thế từ anh”…
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, anh đã vội vàng xem điện thoại và phát hiện ra những tin nhắn “lạ” trong máy mình nên rất giận dữ, khó chịu. Tôi cũng xin lỗi anh vì đã tự tiện xem tin nhắn của anh “nhưng nếu em không làm thế thì không biết anh sẽ lừa dối em đến bao giờ?”. Sau khi nghe tôi nói vậy, anh im lặng không nói gì mà bỏ đi luôn.
Chúng tôi giận nhau đúng một ngày. Sang hôm sau, anh chủ động nói chuyện với tôi: “Em có học mà sao lại tin vào những tin nhắn đó?”. Nhưng tôi cũng đã thẳng thắn nói với anh: “Em đã nghi ngờ anh từ lâu lắm rồi, chứ không phải chỉ là những tin nhắn đó. Đấy là anh rất hay nói dối bận này bận nọ để về muộn… nhưng em thừa biết anh không hề bận rộn đến mức đó?. Hơn nữa, anh làm ở ủy ban xã, cô ấy làm ở trạm y tế bên cạnh thì có việc gì mà phải nhắn tin và mail thường xuyên cho nhau như thế?”. Lúc đó anh hơi giật mình nhưng vẫn cố thanh minh: “Anh chỉ hỏi cô ấy công việc thôi, chứ chẳng có vấn đề gì hết!”.
Tôi phải làm sao để anh ấy quay về với mẹ con tôi? (Ảnh minh họa)
Có những hôm anh đi chơi về rất khuya, tôi hỏi: “Anh đi đâu vậy?” thì anh bảo: “Đi hát với anh em trong ủy ban?”. Tôi biết anh nói dối nên liền lên tiếng: “Lúc em về, mọi người vẫn đang ở đó, chẳng nhẽ anh lại đi hát một mình?”. Anh im lặng một lúc không nói gì… rồi còn bảo tôi: “Anh không làm gì có lỗi với em khiến em phải dằn vặt anh như thế cả”. Đến lúc này thì tôi bắt đầu to tiếng: “Nếu như không yêu nhau nữa thì anh cứ nói với em. Thà chia tay nhau còn hơn cứ phải sống trong sự lừa dối như thế này!”.

Dù giận anh tôi nói vậy thôi, chứ làm sao chúng tôi có thể ly hôn khi còn hai đứa con thơ dại? Tôi nói vậy, chỉ mong anh suy nghĩ lại, biết trân trọng gia đình hơn và không làm gì để con cái xấu hổ với bạn bè, vợ xấu hổ với làng xóm láng giềng, đồng nghiệp.
Đã bao lần tôi bóng gió nói anh nên chấm dứt mối quan hệ ngoài luồng đó để lo toan cho gia đình nhưng anh vẫn vờ như không nghe thấy bất cứ điều gì. Cứ sống trong tình trạng này, tôi thấy mệt mỏi và khổ sở lắm! Tôi không biết phải làm thế nào để anh hiểu, thương mẹ con tôi và quay về với gia đình của mình nữa...
Có những lúc thấy tôi không vui, anh lại động viên: “Anh không sai nên không có gì phải giải thích với em cả. Em cũng đừng suy nghĩ và dày vò bản thân mình như vậy nữa”. Thật tình tôi cũng muốn tin anh… nhưng mỗi lần vợ chồng nằm cạnh nhau, tôi lại nghĩ đến những dòng tin nhắn đó, lại tưởng tượng ra những cảnh gần gũi của chồng tôi với cô gái kia khiến tôi không thể nào ngủ được yên giấc.
Các bạn ạ! Từ trước đến nay, tôi luôn yêu chồng, thương con, ai ai cũng khen tôi “tốt phúc” mới có được một người chồng biết yêu thương vợ con hết mực như vậy. Nhưng có ở trong hoàn cảnh này, tôi mới biết được cuộc sống của mình đau khổ, dằn vặt như thế nào!
Hiện tại tôi đang nghỉ đẻ… nhưng tôi đang rất lo lắng vài tuần nữa đi làm trở lại, phải đối mặt với cô ta hằng ngày, tôi không biết phải xử sử sao nữa? Và điều quan trọng nhất là tôi phải làm sao để chồng ta thôi tơ tưởng đến cô ấy để quay về với mẹ con tôi?
Rất mong các bạn độc giả hãy tư vấn giúp tôi! Tôi xin chân thành cảm ơn!

Thủ dâm nhiều lần, màng trinh của em đã bị rách chưa?

Thủ dâm nhiều lần, màng trinh của em đã bị rách chưa?

Trong khoảng 3 năm trở lại đây, em thường hay thủ dâm bằng cách bắt chéo chân thật chặt và ghì chặt các cơ ở chân, nó tạo ra lực ép vào bộ phận sinh dục. Em thực sự rất sợ vì hầu như ngày nào cũng làm như vậy nhiều lần. Hôm nay lên mạng tìm hiểu em mới biết nó có thể gây rách màng trinh và dẫn đến vô sinh. Mọi người giúp em với!

Câu trả lời hay nhất - Do người đọc bình chọn

yên tâm đi bạn không thể nào rách được đâu, trừ khi có lúc nào đó, cơn khoái cảm dâng trào bạn không kìm chế được bạn lấy tay hay một vật nào đó đút vào thì khốn mất, nhưng bạn nên biết cách kiềm chế, để giám bớt sự ham muốn để khỏi ân hận.
100% 1 Phiếu bầu
  • 0 Đánh giá: Giải đáp hay
  • 1 Đánh giá: Giải đáp tồi

Trả lời khác (4)

  • ko nên thủ dâm kiểu đó nữa em à,dễ bị rách lắm,nên nuôi chó để nó liếm.
    0% 0 phiếu bầu
    • 0 Đánh giá: Giải đáp hay
    • 1 Đánh giá: Giải đáp tồi
  • Em co' thoc tay vao cho~ do' chua?Neu chua thoc thi` anh ok khoang~99%la ko bi rach' man trinh dau dung lo Em a.Boi~vi khi nao dung duong vat thut vao` sau ma manh nua~ thi moi rach' cu yen tam

    (Các) nguồn

    `
    0% 0 phiếu bầu
    • 0 Đánh giá: Giải đáp hay
    • 0 Đánh giá: Giải đáp tồi
  • Ồ cháu ơi ! Nếu cháu chỉ làm như vậy thôi thì chẳng bao giờ rách được. Tuy nhiên cháu cũng phải biết kiểm sdóat mình nhé, đừng để lúc đòi hỏi quá lại lấy vật khác chọc vào.... thì rách thật đấy cháu à !
    0% 0 phiếu bầu
    • 1 Đánh giá: Giải đáp hay
    • 0 Đánh giá: Giải đáp tồi
  • k bị ràch nhung bạn k nên lạm dụng nhiêu nhu vậy...

Chơi vơi khi đứng giữa ngã ba tình

Chơi vơi khi đứng giữa ngã ba tình
Mọi chuyện bắt đầu cách đây hơn một năm. Lúc đấy tôi là một anh kỹ sư trẻ, mới về quê công tác, vì làm ở một công ty của nhà nước, nên công việc khá nhàn hạ, mức lương cũng không thấp, nói chung là một công việc đáng mơ ước của nhiều người.
Bản thân tôi là một thanh niên dễ nhìn, cao to, tính tình vui vẻ, hòa đồng và hay giúp đỡ người khác, lại có nhiều tài lẻ, nên con gái theo đuổi cũng không ít.

Cách đây hơn một năm, tôi gặp em, em là em gái một người bạn thân của em trai tôi, quen biết cũng qua giới thiệu. Em không đẹp, nhưng duyên dáng, nói đúng là em có cái duyên ngầm trời cho, nước da trắng và nụ cười tươi. Em vừa ra trường, nhưng không ở lại Hà Nội tìm việc mà về quê với gia đình, đang chờ tìm việc làm nên có nhiều thời gian rảnh rỗi. Trước đó em đã có một mối tình khá sâu đậm, nhưng do chia xa, tôi nghĩ là trước sau gì em cũng sẽ chia tay. Lúc đầu tôi cũng không nghĩ sẽ thích em, nhưng do bạn bè khích tướng, nên tôi cũng thử tán tỉnh.

Mấy tuần đầu, chúng tôi cũng có những tin nhắn bất tận, những cuộc gọi điện xuyên đêm tối, tôi cảm thấy em là người con gái khá thông minh, hoạt bát và dễ gần. Chúng tôi cũng có mấy lần đi chơi, mọi việc cứ ngỡ thuận buồm xuôi gió, tôi cũng bắt đầu có tình cảm với em. Nhưng hình như em không tin tôi lắm, hoặc em muốn thử thách, hoặc là vì lý do nào đó, em dần lạnh nhạt, tin nhắn thi thoảng mới trả lời, gọi điện không nghe.

Rồi em cũng xin được một công việc mới, làm ở ngân hàng quốc doanh, nhưng lại cách xa nhà em và tôi gần 30km. Không biết nói thế nào, khi tôi biết tin đó, em rất vui, còn tôi rất buồn, thực sự buồn. Cũng không hiểu sao, có lẽ những tình cảm trong tôi dành cho em đã thực sự lớn dần.

Khi em ở gần, tôi còn không cưa đổ được em, huống chi bây giờ, thêm xa cách, thêm công việc, mọi thứ đều chống lại tôi. Nói về công việc của em, hoàn toàn trái ngược với sự nhàn hạ của tôi. Em thực sự bận rộn, làm việc cả tuần từ sáng đến tối mịt, gần như các ngày trong tuần. Tôi thực sự bối rối, mọi thứ đều cản trở tôi đi bên cạnh em, thời gian, khoảng cách, ngay cả sự lạnh lùng của em cũng là một cản trở quá lớn đối với tôi.

Tôi đã định dừng lại để tìm hiểu người khác, nhưng không hiểu sao, do bản năng đàn ông trong tôi, hay do tình cảm mà tôi vẫn tiếp tục, điên cuồng giống hệt như Hiệp sĩ Đôn Kihôtê lao vào cối xay gió vậy. Tôi càng quan tâm, càng nghĩ đến em bao nhiêu, thì đổi lại là một sự lạnh nhạt, hờ hững đến lạnh lùng của em.

Nhưng nếu nói lạnh nhạt thì không đúng lắm, thi thoảng em cũng chủ động trả lời các tin nhắn. Vài ba tuần tôi không nhắn tin, gọi điện, em cũng "vô tình" nhắn nhầm vào số tôi, làm tôi thấy thật khó nghĩ, khó hiểu và khó có thể dừng lại. Thật sự thì có lẽ đối với em, tôi là một thứ "bỏ thì thương, vương thì tội", tôi nghĩ em không muốn sự quan tâm của tôi, nhưng nếu thiếu nó, em cũng sẽ cảm thấy thiếu thốn 1 thứ gì đó.

Ảnh minh họa


Đã đôi ba lần tôi muốn dừng, nhưng không thể. Không phải vì tôi không quyết tâm, mà thi thoảng em lại đưa ra một dấu hiệu gì đó, một thứ gì đó để tôi bám vào, khi tôi tưởng chừng như sẽ từ bỏ tất cả. Em thực sự lạnh lùng, vô cảm và xa xôi, nhưng ngập tràn cảm xúc mỗi khi tâm trí tôi nghĩ về em. Có một lần em đã nói, đừng yêu em, vì em rất vô tâm, hiếu thắng và đôi khi em không nghĩ đến tình cảm của người yêu mình. Tôi đã nói sẽ chịu đựng được cái tính vô tâm của em, hãy cho tôi một cơ hội. Nhưng em vẫn im lặng.

Một năm trôi qua, có quãng thời gian tôi đã nghĩ từ bỏ được em, bắt đầu tìm hiểu một người con gái khác. "Giọt nước làm tràn ly" là sự kiện ngày mùng 1 Tết, tôi nhắn tin chúc mừng năm mới cho em, một tin nhắn soạn riêng dành cho em và gia đình, nhưng khi em nhắn lại, lại là một tin nhắn chung chung, dành cho tất cả mọi người trong danh bạ của em. Đó chính là mảnh vỡ cuối cùng của tim tôi.

Hơn một năm đã qua, bao công sức, yêu thương, tình cảm trao về em, nhưng kết quả trả lại chỉ là một con số 0 tròn trĩnh. Em coi tôi cũng như bao người khác trong danh bạ vậy. Tôi đã dừng lại, chính thức tìm hiểu người con gái khác, cũng làm ở ngân hàng, gần nhà tôi và khá xinh xắn.

Xin nói thêm một chút về hoàn cảnh gia đình tôi: Bố tôi hiện tại đang mắc bệnh hiểm nghèo, nói chung tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, thời gian tôi còn được gặp bố chỉ có thể tính bằng tuần, cũng có thể là bằng ngày. Gia đình tôi cũng có gây sức ép bắt tôi cưới vợ, cũng giới thiệu khá nhiều người cho tôi, nhưng có lẽ tôi là một người con bất hiếu, hoặc là do tôi quá yêu em, nên đã không thể yêu, hoặc bắt đầu yêu một ai khác.

Đầu óc tôi lúc nào cũng chỉ có hình bóng em, mặc dù ngày xưa học đại học, tôi từng một phần có thể gọi là một gã họ Sở. Nhưng không hiểu sao, có lẽ ông trời trừng phạt tôi cũng nên, đã bắt tôi đau khổ khi cố gắng yêu em suốt năm qua. Khi bắt đầu quen người mới, tôi đã dừng hẳn việc nhắn tin, gọi điện cho em, tôi cũng lên kế hoạch, ra giêng sẽ cưới vợ, vì người mới quen không có gì để chê cả, gia đình tử tế, bản thân rất ngoan ngoãn, công việc ổn định.

Nhưng đây mới thực sự bắt đầu cao trào, của bi kịch đời tôi. Tôi và cô ấy, chuyện tình cảm tiến triển khá nhanh, có lẽ tôi cũng bắt đầu thấy những vết thương trong tim mình lên da non, nhưng thi thoảng tôi vẫn nhớ đến em. Bất chợt, em nhắn tin, rủ tôi đi uống nước, và có chuyện muốn nói. Tôi khá lưỡng lự, vì đã tự nhủ sẽ quên em, thực sự tôi muốn quên em, tôi đã soạn tin nhắn từ chối, nhưng sau đó lại đồng ý.

Tôi đến đón em, để ý rằng em đã mang theo chiếc túi xách, và chiếc khăn quàng cổ mà tôi mua tặng em, tôi biết nhưng tôi không nói ra. Tôi cố làm vẻ mặt lạnh lùng, và cố giữ cho con tim tôi băng giá. Suốt buổi nói chuyện, chủ yếu là em chủ động, tôi hầu như chỉ nhìn đi chỗ khác, trả lời ậm ừ, và hoàn toàn cố giữ con tim mình băng giá.

Em nói cười, em lung linh như một ngọn nến, còn tôi như một bức tường, lạnh lùng, hờ hững và cố tỏ ra kiềm chế. Thực sự là lạ, một việc chưa bao giờ xảy ra từ trước đến giờ. Cuối buổi nói chuyện, tôi nói với em về hoàn cảnh gia đình, rằng tôi không có thời gian nữa, tôi buộc phải lấy vợ, rằng tôi đã dừng việc theo đuổi em từ cái tin nhắn chúc mừng năm mới lạnh lùng mà em gửi cho tôi.

Em buồn, em khóc, có vẻ như vậy, cả tiếc nuối nữa. Tôi thực sự bối rối. Em nói rằng hôm nay em đã suy nghĩ rất nhiều, em đã biết về hoàn cảnh gia đình tôi, và bắt đầu có tình cảm với tôi. Em muốn thử đón nhận những yêu thương dành cho tôi. Tại sao lại thế? Nếu ai từng nghe bài hát: "Người ấy và em, tôi phải làm sao?" thì hoàn cảnh của tôi bây giờ cũng tương tự, quá khó khăn để lựa chọn.

Ấy vậy mà tôi lại lựa chọn khá dễ dàng, trí óc tôi hoàn toàn chịu thua rất nhanh chóng trước trái tim, tôi đã chọn em chứ không phải cô ấy. Tôi nhanh chóng quên đi cô ấy, và dễ dàng nói lời chia tay, có lẽ tôi thực sự là một gã Sở khanh. Hai tuần tiếp theo, thực sự là một giấc mơ đối với tôi, nhiều lúc tôi tự tát thật mạnh vào mặt mình, vì tôi sợ, thật sự sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, sợ khi tỉnh giấc, tôi không hề có em bên cạnh.

Em nói thích tôi, em và tôi đã có những cái nắm tay thật chặt, những chiếc ôm bất tận, và những nụ hôn thật ngọt ngào, đúng là tôi đang trong một giấc mơ, và tôi thực sự sợ việc tỉnh giấc. Nhưng rồi em đi làm, và khi xa cách, tôi lại bắt đầu có cảm giác rằng em đang dần dần xa cách mình, ban đầu còn trả lời tin nhắn, chat chit, facebook, gọi điện.

Linh cảm của tôi đang dần thành sự thật. Những tin nhắn quan tâm, ân cần, đầy yêu thương như những hòn đá bé nhỏ, ném xuống biển khơi mênh mông, và không hề có hồi âm. Những tiếng tút dài của cuộc gọi, như không hồi kết, như những mũi dao nhọn đâm sâu, đâm mạnh và rất lạnh lùng, vào thẳng trái tim vừa mới được lấp đầy yêu thương của tôi.

Tôi cố nhắn tin, cố bày tỏ, cố gắng cho em biết rằng tôi nhớ em đến như nào, yêu em ra làm sao thì chỉ nhận được một sự im lặng đến rợn người. Duy nhất một lần em trả lời tôi, rằng sự im lặng ấy không phải là một trò chơi, cũng không phải một thử thách mà em dành cho tôi, đơn giản chỉ là em không cảm thấy nhớ.

Tôi thực sự không hiểu một tý gì, tôi không biết được rằng có phải em đang đùa giỡn với tình cảm của tôi hay không? Tình cảm của em dành cho tôi là đùa cợt, hay là nghiêm túc? Không lẽ nào nguyên nhân chính, sâu xa nhất cho mọi bất hạnh của tôi lại là do tôi quá yêu em?

Tôi giờ đây đang đứng trước ngã ba đường đầy bụi cuốn, mây che nắng, gió thổi mờ mịt. Tôi không biết phải làm sao, làm gì và như thế nào? Sẽ đi về đâu? Nên tiếp tục hay dừng lại? Mong mọi người giúp đỡ, giúp tôi thoát ra khỏi bi kịch này.Theo VnExpress

Ngạt thở vì được vợ yêu

Ngạt thở vì được vợ yêu

Nhiều cô vợ đánh đồng chồng như… con nít, chăm sóc, nhắc nhở, quản lý thái quá mà đâu biết rằng những hành động đó chỉ khiến chồng… ngộp thở!
vo-yeu-qua-jpg-1362355968_500x0.jpg
Nhiều ông chồng thấy khó xử khi được vợ quan tâm quá - Ảnh: Stroke-network
“Tâm thư” của chồng
Vợ thân yêu!
Không biết đây là lần thứ mấy anh nghe mấy tên bạn đồng nghiệp tới nhà hỏi em: “Có thằng con lớn của em ở nhà không?”. “Thằng con lớn” mà họ nói đó không ai khác chính là… anh. Bởi em luôn bảo với mọi người đầy thích thú rằng: “Nhà em có ba con trai, hai nhỏ và một lớn!”. Ai cũng phá lên cười vì họ hiểu em muốn ám chỉ “một lớn” ấy là ai.
Chẳng biết từ lúc nào em đã “hạ bệ” anh từ “chồng” sang “con”. Cái cách em lo cho anh cứ làm anh liên tưởng em là… mẹ của anh. Cái gì em cũng muốn quản. Ngày đám cưới con gái, anh hào hứng lôi ra chiếc áo sơ mi mà anh thích, nó mới chứ có cũ đâu vậy mà em vội giật nó lại, bảo anh nghĩ sao mà lại mặc cái áo ấy rồi cất đi và lấy ra chiếc áo em tự chọn mua mà anh chẳng thích tẹo nào. Sợ to tiếng làm gia đình kém vui trong ngày trọng đại của con, anh mặc nó. Không biết có bao giờ em nghĩ, đến cái quyền mặc đồ theo sở thích, em cũng tước mất của anh.
Hãy nhớ rằng chồng không phải là một đứa trẻ
Anh từng nghĩ, phụ nữ ai cũng có bản năng làm mẹ, muốn được chăm sóc, vỗ về người mình thương. Thôi thì cứ để em “làm mẹ” theo cách đó với cả anh cũng chẳng sao, anh cứ thế “hưởng thụ”. Tệ hơn, anh còn cảm thấy dường như anh không còn là… đàn ông nữa, mà là một cậu bé trai tồ nhất trong mắt em.
Anh muốn là anh em à, vẫn muốn là chồng, là trụ cột trong nhà chứ không phải là “thằng con lớn” của em.
Ký tên
Chồng của em
Thương quá hóa… gàn?
Theo chuyên viên tâm lý Vũ Cẩm Vân – Hội phó Hội quán Các bà mẹ TP HCM, phụ nữ quan tâm, chăm sóc chu đáo cho chồng như phục vụ cho một đứa trẻ có thể vô tình khiến chồng cảm thấy xấu hổ, mất tự do. Họ thậm chí sẽ nghĩ mình trong mắt mọi người quá “yếu đuối”, vô dụng. Người chồng sẽ cảm thấy mất đi khí chất đàn ông và khả năng che chở, bảo vệ gia đình, vốn là niềm kiêu hãnh của mình.
Ở khía cạnh khác, khi quá quen với sự chăm chút của vợ, người chồng sẽ trở nên ỷ lại, xem nhẹ hoặc thậm chí coi thường những lo toan, vất vả của vợ. Tệ hơn, có thể họ sẽ nghĩ việc lo toan, chăm sóc chồng là nhiệm vụ của vợ, và rồi nghiễm nhiên chỉ có “hưởng thụ” mà quên rằng mình cần có “nghĩa vụ” đáp trả. Người vợ quá chăm chút cho chồng thường là người cầu toàn, muốn tự tay quán xuyến tất cả mọi việc trong nhà nên dễ rơi vào tình trạng bị quá tải, cảm thấy áp lực, mệt mỏi, stress do ôm đồm nhiều việc. Khi không được chồng chia sẻ, có thể người vợ sẽ cảm thấy hụt hẫng, thất vọng nghĩ rằng sự hy sinh và tình cảm của mình không được chồng ghi nhận.
Hãy để anh ấy được chia sẻ với bạn mọi thứ trong cuộc sống
Chăm chồng sao cho khéo?
Tình yêu nếu thiếu một chút sẽ khiến con người khao khát, tìm kiếm, yêu vừa đủ sẽ giúp họ tràn ngập hạnh phúc, nhưng nếu tình cảm quá dư thừa sẽ khiến người nhận bội thực, chán ngán. Điều này đúng với cả quan hệ vợ chồng. Người chồng nào cũng muốn được chăm sóc vợ con, muốn mình trong mắt vợ con là trụ cột, là chỗ dựa, là nơi mà vợ con có thể tìm đến để được chở che, tư vấn. “Muốn chăm chồng thì người vợ phải nuôi dưỡng cả 'khí chất đàn ông' của chồng. Hãy cho chồng thấy anh ấy rất quan trọng trong gia đình, anh ấy sẽ rất hạnh phúc vì nghĩ mình thật sự có ích trong mắt vợ con, chứ không phải chỉ là một… đứa trẻ tồ”, chị Vũ Cẩm Vân nhấn mạnh.
4 dấu hiệu vợ nên biết
Khi nhận thấy những biểu hiện này, chị em nên nhìn lại xem có phải chồng mình đang “ngạt thở”:
-  Ngày càng trở nên lười biếng, ỷ lại, việc gì cũng đùn đẩy cho vợ.
-  Hay khó chịu, bực bội
-  Hay viện cớ để được ra khỏi nhà
-  Ít nói, thậm chí lầm lì; không hay ít khi muốn tâm sự, chia sẻ vui buồn với vợ.
Theo Thế giới Gia đình

Tham quan: nhà xác Đại học Y Hà Nội - Full (yếu tim đừng vào nha)

Tham quan: nhà xác Đại học Y Hà Nội - Full (yếu tim đừng vào nha)

Bài viết này kèm theo các hình ảnh kinh dị, ai yếu tim không nên đọc.Coi phim ma nhiều nên nói thế cho giật gân thôi, chứ đây là việc làm hết sức nhân đạo, mang lại hữu ích cho cộng đồng: Hiến xác



Một ngày tháng 9, Minh được dịp cùng ông anh họ vào nhà xác Viện Giải Phẫu - ĐH Y Hà Nội (48 Tăng Bạt Hổ), anh tôi mổ xác, còn tôi thì chụp hình để làm tài liệu cho sinh viên ĐH Y. Viện Giải Phẫu ngoài khu giảng đường, khu chứa nội tạng bằng nhựa, thạch cao ra còn có khu thí nghiệm và nhà xác. Nhà xác rộng mênh mông, bên trong là mấy chục chiếc thùng inox đựng xác ngâm trong dung dịch phóc môn, mùi cực kỳ khó chịu, trong này không khí âm u lạnh lẽo đến rợn người.



Đầu tiên, anh tôi mở 1 thùng ra, một cái xác khá mới của một người đàn ông trung niên đang được ngâm trong dung dịch. Người này đã bị mổ phanh hết lớp da ngoài để lộ phần biểu bì mỡ trắng phau.



Nhưng hôm nay không mổ xác này. Khi mổ xác phải vớt lên một thời gian để cho "ráo nước" rồi mới tiến hành được. Mở tiếp một thùng khác ra, xác một người đàn ông đã bị cắt rời các bộ phận và xếp lên bàn, anh này không được hồng hào như anh ở trên vì đã ngâm lâu rồi.





Lại thêm một cái xác khác, cái này đã bị cắt đầu và bỏ nội tạng ra ngoài đem ngâm riêng, chắc là còn lại phần cơ để nghiên cứu hệ vận động và hệ tuần



Công việc hôm nay là mổ tách ra phần mạch máu, đánh dấu tĩnh mạch, động mạch bằng sơn xanh, sơn đỏ. Tĩnh mạch và động mạch chạy từ tim đi vào và đi ra từ các khối cơ, khá to và gân guốc.



Đo chiều dài mạch máu của một xác phụ nữ





Viện Giải Phẫu mới tiếp nhận xác của một thanh niên trên 20 tuổi người Nam Định, mắc phải bệnh hiểm nghèo là căn bệnh ung thư, y học hiện đại vẫn phải bó tay. Anh này viết thư để lại tình nguyện hiến xác cho y học, để có thể nghiên cứu tìm ra phương pháp chữa trị căn bệnh này, để không ai phải đau đớn vì nó như mình đã phải chịu đựng trong nhiều năm. Sau khi từ bệnh viện trở về quê hương và qua đời, gia đình làm xong các thủ tục sau đó xác được chuyển lên xe trở về Viện GP, toàn bộ người thân không một ai đi theo xe mà chỉ ngậm ngùi tiếc thương đau xót, từ giờ phút đó họ không còn được gặp con trai mình thêm một lần nào nữa.



Ở Mỹ và Châu Âu, thường thì 2-3 sinh viên được học trên một xác ướp còn ở VN thì phải tới 120 người/xác, nên khó lòng đào tạo tốt được. Có Viện nghiên cứu phải mang xác từ thời Pháp ra cho sinh viên học. Việc nhận xác vô thừa nhận đã phức tạp về các thủ tục pháp lý, xử lý lại rất khó khăn vì đã để lưu ở môi trường không thuận lợi. Nhiều xác còn không nguyên vẹn, khi bơm hoá chất vào cứ bị xì ra...



Ngay như thủ đô lớn Hà Nội, ĐH Y khoa trong vòng 5 năm qua chỉ nhận được 6 xác hiến. Trong khi một năm cần ít nhất là 8 xác. Do thiếu xác nên sinh viên không có điều kiện tự thực hành mà chỉ được quan sát thao tác của giảng viên. Hãy cứ tưởng tượng, hiến một quả tim sẽ cứu một người, còn hiến xác dành cho thực tập sẽ rèn luyện tay nghề cho hàng trăm bác sỹ, từ đó cứu được hàng ngàn người, cần lắm chứ!?







Ngọc Hải đã từng nói trên báo chí là sẽ hiến xác sau khi chết







Hiến xác là 1 hành động rất cao đẹp vì tương lai y học của nước nhà (Biết vậy nhưng vẫn ghê quá hehe)

Facebook: https://www.facebook.com/vuthanhlai
Facebook, Yahoo, Phone, Email chỉ dành để liên lạc, tán gẫu và giải trí. Không support qua các kênh này anh em nha ^^

Tiệm ăn Trung Quốc gây phẫn nộ giới trẻ Việt Nam

Tiệm ăn Trung Quốc gây phẫn nộ giới trẻ Việt Nam

Bức ảnh chụp tấm bảng treo trước cửa nhà hàng do bà Rose Tang, một người Mỹ gốc Hoa, chụp hôm 22/2 nhân dịp ghé thăm Bắc Kinh, được đăng lên trang Facebook cá nhân
Bức ảnh chụp tấm bảng treo trước cửa nhà hàng do bà Rose Tang, một người Mỹ gốc Hoa, chụp hôm 22/2 nhân dịp ghé thăm Bắc Kinh, được đăng lên trang Facebook cá nhân
CỠ CHỮ
Dư luận và cộng đồng mạng sửng sốt và căm phẫn trước việc một nhà hàng bán thức ăn nhanh ở thủ đô Trung Quốc treo bảng không tiếp khách người Việt, Philippines, Nhật, và chó.

Việc làm bị lên án là xúc phạm và phân biệt đối xử và bị xem là một hành động gây hấn nữa xuất phát từ Bắc Kinh mang lại cho người trẻ Việt Nam những suy nghĩ thế nào về tinh thần dân tộc, tự ái dân tộc, và trách nhiệm bảo vệ dân tộc?

Đó là nội dung cuộc trao đổi với 4 bạn trẻ từ hai miền Nam-Bắc tham gia chương trình Tạp chí Thanh Niên đài VOA hôm nay.
Bấm vào đây để nghe cuộc trao đổi của các bạn trẻ Việt Nam

Trước làn sóng phản đối mạnh mẽ từ các nước, đặc biệt là từ Việt Nam và Philippines, chủ nhà hàng thức ăn nhanh Bắc Kinh đã phải tháo bỏ tấm bảng gây tranh cãi hôm 28/2.

Qúy vị muốn chia sẻ quan điểm về đề tài này, xin mời góp ý và bình luận cùng độc giả khắp nơi trong mục Ý kiến ngay bên dưới bài đăng trên trang nhà voatiengviet.com.

Trà Mi hẹn tái ngộ cùng quý vị và các bạn trong một câu chuyện mới trên Tạp chí Thanh Niên đài VOA tối thứ sáu và chủ nhật tuần sau. Mong quý vị nhớ đón nghe.