Sau khi nắm rõ tình hình, Phùng Tiểu Liên nghĩ ra một cách để giúp chủ nhân của mình, đó là để Mục Hoàng hậu đem mình tới dâng cho Hoàng đế.
Vị hoàng đế trẻ tuổi dâm đãng (Ảnh minh họa)
Phùng
Tiểu Liên nói rằng, cô sẵn sàng làm tai mắt cho Mục Hoàng hậu tại hậu
cung của Hoàng đế, cung cấp mọi thông tin cần thiết để Hoàng hậu biết
tâm ý của hoàng thượng, đồng thời dùng lời nói của mình để ly gián,
khiến Hoàng đế dần xa lánh những mỹ nữ khác.
Nếu như vậy, chẳng bao lâu sau, Hoàng đế
sẽ quay lại sủng hạnh Hoàng hậu như xưa. Đang trong lúc bế tắc vì thất
sủng, Mục Hoàng hậu cho rằng, phương pháp của Phùng Tiểu Liên là một
“diệu kế”, vì vậy đồng ý ngay. Tuy nhiên, có lẽ Mục Hoàng hậu không ngờ
được rằng đó lại là sai lầm lớn nhất trong đời mình. Bởi lẽ, kể từ khi
dâng Phùng Tiểu Liên cho Cao Vỹ, bà Hoàng hậu đáng thương đã hoàn toàn
đánh mất người đàn ông của cuộc đời mình.
Những trò dâm loạn tai quái
Đúng như lời của Phùng Tiểu Liên đã nói,
kể từ khi có được cô tỳ nữ họ Phùng, mỹ nhân họ Đổng lập tức thất sủng,
chẳng còn được Cao Vỹ đoái hoài đến nữa. Tuy nhiên, cũng kể từ đó, Mục
Hoàng hậu gần như không còn tồn tại với vị Hoàng đế thứ 5 triều Bắc Tề
này nữa. Người ta nói rằng Phùng Tiểu Liên không chỉ xinh đẹp, tài năng
mà điều đặc biệt là mỹ nhân này có một làn da trắng nõn nà như ngọc.
Vì thế, Cao Vỹ vừa nhìn thấy Phùng Tiểu
Liên đã như bị hút hồn, tới mức ngẩn ngơ không nói được lời nào cả.
Không chỉ xinh đẹp, đa tình và quyến rũ, cô tỳ nữ họ Phùng lại là người
cực kỳ thông minh và giỏi đoán ý, lấy lòng kẻ khác. Vì thế không giống
như những mỹ nhân khác sau khi được sủng ái một thời gian thường bị Cao
Vỹ chán ghét, Phùng Tiểu Liên rất biết cách để trói chặt Cao Vỹ, khiến
vị Hoàng đế dâm loạn không thể rời ra được.
Kể từ ngày được Cao Vỹ sủng ái, Phùng Tiểu
Liên được vị Hoàng đế triều Bắc Tề cho phép “ngồi thì cùng ghế, ra
ngoài thì cùng xe”. Nên nhớ rằng, thời cổ đại Trung Quốc, Hoàng đế là
người có quyền lực tối cao vô thượng, điều đó được thể hiện qua tất cả
những chi tiết nhỏ nhất, từ việc ăn mặc, đi lại cho tới mỗi cử chỉ, hành
động. Tất cả mọi hành động vi phạm những quy tắc điển lễ ngặt nghèo đều
bị coi là tội khi quân và phải chịu những hình phạt cực kỳ tàn bạo và
khắt khe.
Ngay việc ngồi xe nhiều ngựa như Hoàng đế
hoặc sử dụng vải màu vàng để may quần áo đều phải chịu tội tru di. Nói
như vậy thì việc Cao Vỹ để Phùng Tiểu Liên ngồi cùng ghế, cưỡi một ngựa
đủ cho thấy rằng ông vua dâm loạn này sủng ái cô tỳ nữ họ Phùng tới mức
nào. Thậm chí, có sử gia còn chép rằng, Cao Vỹ từng tuyên thệ với Phùng
Tiểu Liên rằng “suốt đời suốt kiếp sẽ ở bên nhau”.
Không có bất cứ yêu cầu nào của mỹ nữ họ
Phùng không được Cao Vỹ “chấp hành” một cách nhanh chóng và hoàn mỹ
nhất. Thậm chí, giả như mặt trăng mà có thể lấy xuống được thì tin chắc
rằng, ngày nay chúng ta sẽ chẳng còn mặt trăng mà ngắm. Kể từ khi có
được Phùng Tiểu Liên, niềm cảm hứng văn chương của Cao Vỹ lại dạt dào
hơn bao giờ hết. Vị Hoàng đế Bắc Tề bất chấp những mối hiểm họa đang
rình rập cả bên trong lẫn bên ngoài, bất chấp cả vận mệnh quốc gia đang
bên bờ vực thẳm, ngày đêm viết nhạc, phổ khúc, cùng Phùng Tiểu Liên lấy
việc ca hát, nhảy múa, uống rượu, hưởng lạc làm vui, cho đó là cảnh sống
thần tiên mà chỉ có hai người hiểu được.
Có được Phùng Tiểu Liên, Cao Vỹ chết mê
chết mệt, mấy lần định phế bỏ Mục Hoàng hậu, lập Phùng Tiểu Liên làm
Hoàng hậu. Tuy nhiên, Phùng Tiểu Liên cũng là người biết trước biết sau,
nhớ lại ơn của chủ cũ, không nỡ “cạn tàu ráo máng”, vì vậy kiên quyết
không đồng ý làm Hoàng hậu.
Mỹ nhân lắc đầu, Cao Vỹ cũng không đành
lòng cưỡng ép, thế nhưng để bày tỏ sự sủng hạnh của mình, Cao Vỹ phong
cho Phùng Tiểu Liên làm Thục phi, tước vị chỉ đứng sau mỗi Hoàng hậu, và
cho tới ở Long Cơ Đường.
Tuy nhiên, tòa cung điện này trước kia vốn
là chỗ ở của Tào Chiêu nghi, Phùng Tiểu Liên không chịu dùng lại cung
điện của kẻ khác, lại sợ số phận của mình giống như Tào Chiêu nghi nên
bắt Cao Vỹ phá Long Cơ Đường đi và xây lại một tòa mới. Cao Vỹ đương
nhiên không dám có “ý kiến”, lập tức ra lệnh phá bỏ Long Cơ Đường rồi mở
ngân khố, lấy hàng vạn lạng vàng xây dựng một tòa cung điện mới cho
Phùng Tiểu Liên.
Phùng Tiểu Liên
Dã sử chép rằng, Phùng Tiểu Liên nổi tiếng
nhất với làn da trắng như ngọc và vóc dáng thon thả cực kỳ hút hồn. Mùa
đông, Tiểu Liên giống như một cái chăn bông ấm áp, khiến những người ôm
nàng trong tay như được lên nơi tiên cảnh. Còn mùa hè, làn da của Tiểu
Liên nõn nà, trơn mượt giống như một viên ngọc quý. Chính vì vậy, một kẻ
dâm loạn như Cao Vỹ đương nhiên chết mê chết mệt.
Cao Vỹ quá si mê Phùng Tiểu Liên, chẳng
khi nào muốn rời tay. Ngay cả lúc lâm triều, cùng các quan đại thần bàn
chuyện quốc gia đại sự, Cao Vỹ cũng ôm mỹ nhân họ Phùng trong lòng, hoặc
đặt trên đùi, để vừa nghe các đại thần bàn chuyện “đại sự” vừa được
ngắm nhìn và trò chuyện với người đẹp.
Các quan đại thần trong triều bản thân
cũng là đàn ông, thấy cảnh tượng đó ngay giữa chốn nghị triều, kẻ thì
xấu hổ, kẻ thì nghĩ tới chuyện dâm loạn, thành ra người nói điều này,
người khác lại trả lời điều kia, chẳng ai hiểu được ai. Vì vậy, rất
nhiều chuyện lớn của triều đình được quyết định mà vẫn chẳng ai hiểu ai
là người quyết định và vì sao lại có cái quyết sách ấy. Thế nhưng, chưa
dừng lại ở đó, thấy các đại thần xấu hổ với cảnh tượng nhức mắt nơi ngai
vàng, Cao Vỹ bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ quái đản.
Cao Vỹ cho rằng, một người đẹp như Phùng
Tiểu Liên mà một mình ông ta hưởng thụ thì sẽ không còn đẹp nữa, vì như
thế chỉ có một mình mình biết là nàng đẹp, hơn nữa sẽ uổng phí sắc đẹp
khuynh thành và làn da như ngọc quý của nàng. Vì vậy, Cao Vỹ không thể
một mình cứ giữ chặt lấy nàng mà phải đưa nàng ra để cho tất cả đàn ông
trong thiên hạ cùng chiêm ngưỡng để biết nàng đẹp tới mức nào.
Nghĩ là làm, ông vua dâm loạn họ Cao ra
lệnh cho Phùng Tiểu Liên ngay giữa triều đình cởi bỏ hết quần áo, khỏa
thân nằm trên một chiếc bàn lớn, sau đó bắt các quan xếp thành hai hàng
lần lượt từng người bước lên chiêm ngưỡng sắc đẹp và thân thể mỹ nhân.
Chiếm vợ của người khác làm vợ mình, ấy là
chuyện thường thấy ở các vị Hoàng đế. Tuy nhiên, đem vợ mình ra bắt
khỏa thân đứng trước hàng trăm người đàn ông cho họ xếp hàng chiêm
ngưỡng thì có lẽ trên đời này chỉ có một mình Cao Vỹ.
Dâm loạn tới mức ấy, thành ra, ngồi trên
ngai vàng vỏn vẹn 10 năm, nhà Bắc Tề dưới sự trị vì của Cao Vỹ đã suy
tàn tới mức không thể cứu vãn được nữa. Năm 576, quân Bắc Chu kéo sang
tấn công Bắc Tề, quân Tề liên tiếp thất bại, quân Bắc Chu nhanh chóng
tiến sát tới kinh đô. Sợ khi quân Bắc Chu kéo tới kinh thành, người đầu
tiên chúng lùng giết sẽ là Hoàng đế, vì vậy, Cao Vỹ vội vã nhường ngôi
lại cho con trai là Cao Hằng, khi đó mới 8 tuổi.
Sau đó, thấy quân Bắc Chu tàn bạo, đi tới
đâu là chém giết tới đó bất kể già trẻ, trai gái, sợ rằng mình có truyền
ngôi cho con rồi cũng khó mà thoát khỏi cái chết, vì vậy Cao Vỹ quyết
định mang theo Cao Hằng và hơn chục người cưỡi ngựa trốn khỏi kinh thành
Bắc Tề chạy xuống phương Nam định đầu hàng nhà Trần. Tuy nhiên, khi mới
chạy tới Thanh Châu, nay là Sơn Đông thì bị quân Chu bắt được. Năm 577,
Cao Vỹ bị quân Bắc Chu xử tử. Năm đó, vị Hoàng đế triều Bắc Tề mới vỏn
vẹn 21 tuổi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét