Cave quất lâm nam định nhiều đủ chiều du khách đó
là aphorism dành riêng cho bãi tắm quất lâm Nam định mà các “dân chơi”
luôn nhắc đến trên các mạng xã hội hoặc một số diễn đàn người lớn
Ai chưa đến biển Quất Lâm, nếu tìm hiểu trênWikipedia sẽ biết vùng
biển này hàng năm đón cả trăm nghìn lượt khách và đem về doanh thu hàng
chục tỷ đồng cho huyện Giao Thủy. Hàng năm, bãi biển này được rất nhiều
nam du khách lựa chọn sau những ngày làm việc mệt nhọc từ khắp nơi về
đây nghỉ ngơi.
Những ai chọn Quất Lâm để tắm biển grain vui chơi, sẽ không khỏi cảm
giác thất vọng vì dường như nơi này không có dịch vụ vui chơi hấp dẫn,
thay vào đó là một dọc những nhà hàng kiêm… nhà nghỉ mọc san sát nhau.
Một điều lạ ở Quất Lâm đó là cụm từ “nhà hàng” được người dân ở đây
tự đặt. Nó không theo quy chuẩn chung cũng như không được cấp phép của
cơ quan chức năng nào.
Dạo một vòng quanh những nhà hàng này thấy đa phần đều trang trí đơn
giản, vài chiếc bàn gỗ, bàn nhựa trước cửa. Khách đến không nhiều nhưng
nhân viên nhà hàng “đông như quân Nguyên”, có lẽ những nhà hàng này
“giàu ngầm” không khoe, chứ chỉ tính riêng việc trả tiền nhân viên, nhà
hàng cũng tốn cả chục triệu mỗi tháng chứ chẳng ít.
Khi tôi dừng lại trước cửa nhà hàng số 22, một nhà hàng không có nhân
viên đông như các nhà hàng khác, bỗng nghe thấy giọng nói thoảng trong
gió: “Em ơi đi đâu cho vội, vào làm chén nước chả tội đến ai. Ở đây cua
ghẹ chị nhiều, hàng ngon một giá đủ chiều bọn em”. Cảm nhận đầu tiên của
tôi là hơi sợ, khi bỗng dưng giọng nói phát ra từ căn nhà không có
người buổi tối hòa chung với gió biển brook đến tai, làm tôi liên tưởng
đến những câu chuyện liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh.
Đang định thần, bỗng nhiên chủ quán chạy ra đon đả: “Em ơi vào đây,
vào đây! Vào nghỉ chân uống nước, quán chị thì cái gì cũng có, em thích
ăn ghẹ sống đang bò grain cua non đang chạy đều có hết, cứ vào đây”. Tôi
thấy chị chủ nhiệt tình, có chút tố chất thơ văn thú vị nên theo vào
ngồi uống nước.
Hỏi han một hồi sao quán vắng hơn các quán khác và không thấy thực
đơn ăn uống gì, chị chủ giải thích rằng khu này ai cần ăn gì, uống gì
thì thực đơn chính là “trực tiếp hỏi chủ”. Món gì cũng có nhưng không
sẵn ở nhà, vì khách đến ăn món gì chỉ một cuộc điện thoại là sẽ mang đồ
đến làm ngay cho tươi.
Khi thấy tôi nhìn ngang nhìn dọc quán tỏ vẻ hơi thất vọng, chị chủ
như người bạn “tâm đầu ý hợp” hiểu ngay ý tôi rồi nói: “Ở đây nhiều bé
xinh xắn lắm, em có thích ‘chơi’ không chị gọi cho. Em yên tâm, nếu
không thích em có thể đổi thoải mái bao giờ thích thì thôi”.
Khi tôi hỏi về giá cả “đi nhanh” và “qua đêm”, chủ quán cho biết đi
nhanh 130.000đồng/lần, qua đêm là 400.000 đồng/đêm có sẵn phòng. Khách
muốn “chơi” qua đêm bao nhiêu lần cũng được miễn là đủ sức, “chơi” qua
đêm được tính từ 0h sáng đến 7h sáng. “Có rất nhiều em để chọn, ưng thì
đi và đặc biệt khác các nơi khác là duy nhất một giá ai cũng như ai”.
“Nhân viên” di động không mũ bảo hiểm phóng ầm ầm
Sau khi trao đổi với chị chủ quán về “cua non, ghẹ bò”, tôi thống
nhất thử gọi một bé mà theo chị chủ miêu tả là xinh xắn và chiều khách.
So với giá tại Hà Nội và TP.HCM, thì “gái gọi” tại đây đúng như mọi
người nói là rẻ bậc nhất miền Bắc. Đồ Sơn được các “dân chơi” gọi là
“thiên đường CC (cave casino), còn Quất Lâm cũng không kém cạnh khi có
tên “Giao Nam đệ nhất giá” (Giao là viết tắt của huyện Giao Thủy, Nam là
Nam Định, Quất Lâm thuộc huyện Giao Thủy).
Chị chủ nhà hàng rút chiếc di động ra và gọi với giọng hồ hởi: “Alo
mẹ Yến à, có em Trâm ở đấy không? Cho mượn Trâm một lúc. Qua luôn số 22
nhé!”. Chỉ chừng 5 phút sau cuộc điện thoại của chị chủ nhà hàng, một cô
bé khoảng 17 tuổi, cao chừng 1m55 dáng người đậm, khá xinh xắn đi chiếc
xe Lead màu bạc đến.
Cô chưa đến tuổi được phép điều khiển xe máy, vậy mà đầu không mũ bảo
hiểm, tay vặn ga rất thành thạo. Sau một hồi nhìn biết tôi cũng ưng, cô
bé cười đánh tiếng bảo tôi vào trong. Đi sâu vào trong nhà mới thấy nhà
hàng này khu sau rất rộng, có xây 4 phòng nhỏ mỗi phòng chừng 7m2 đủ kê
một chiếc giường cùng với chăn đệm, bốc mùi hôi… “như cú”. Tôi chưa kịp
làm gì, Trâm đã rất nhanh như một cái máy lột dần quần áo của chính
mình, sau đó đặt lên bàn một chiếc bao cao su không rõ nhãn hiệu, viết
toàn bằng chữ Trung Quốc