Lấy nhau đã
5 năm mà chúng tôi chưa có con. Nghe thấy ở đâu chữa được là tôi tìm
tới, không biết đã tốn bao nhiêu thời gian và tiền của chỉ với hy vọng
sẽ gặp thầy, gặp thuốc. Nhưng tất cả đều vô vọng. Cách đây 1 năm, vợ
chồng tôi quyết định đến bệnh viện khám, kết quả thật ngỡ ngàng. Nguyên
nhân không phải ở tôi mà là do chồng tôi không có tinh trùng.
Với chút hy
vọng khi bác sĩ bảo, có thể làm phẫu thuật lấy tinh trùng từ tinh hoàn
rồi cấy vào trứng, chúng tôi đi vay mượn khắp nơi để làm phẫu thuật.
Nhưng thật không may, trong tinh hoàn của anh cũng không tìm thấy tinh
trùng. Lúc nghe tin đó, hai chúng tôi rơi vào khủng hoảng. Sự việc như
lưỡi dao vô hình đâm vào trái tim và lòng tự trọng của anh. Anh thường
xuyên nhậu nhẹt về khuya, không nói chuyện và lảng tránh tôi.
Nghe bạn bè
mách có thể xin tinh trùng ở ngân hàng tinh trùng, tôi đã một mình tới
gặp bác sĩ để được tư vấn. Nhưng đến đây tôi được biết, ngân hàng đang
thiếu tinh trùng nên nếu muốn xin, chúng tôi phải giới thiệu được một
người đến hiến thay vào đó. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới đem chuyện
đó nói với chồng. Nghe
xong, anh đã phản ứng rất mạnh và cho rằng tôi muốn đi tìm người đàn
ông khác nên bày trò này với chồng. Dù cố gắng giải thích nhưng anh
không để vợ được nói nên tôi đành im lặng và quên đi chuyện đó.
Sau đó 3
tháng, anh nhắc lại câu chuyện. Anh nói, anh đã hiểu ra vấn đề và chấp
nhận để tôi đi xin tinh trùng. Tôi vui vì điều đó, nhưng chưa kịp mừng
thì anh lại đưa tôi vào tình huống không thể nào chấp nhận được.
Anh bảo
rằng, vì thủ tục xin tinh trùng rất lằng nhằng, phải chờ đợi lâu, hơn
nữa anh đã cậy nhờ mấy người bạn, nhưng họ đều ái ngại và từ chối, nên
giờ chỉ còn một lựa chọn đó là xin tinh trùng của anh trai chồng tôi.
Anh ta đồng ý cho tinh trùng nhưng với điều kiện chính tôi là người nhận
và cách thức cho là “cho trực tiếp”. Nghe anh trai ngon ngọt, chồng tôi
đã chấp nhận để vợ ngủ với anh một đêm chỉ với hy vọng kiếm được mụn
con. Anh ta còn dặn chồng tôi phải giữ kín chuyện này đến khi chết.
Nhưng có
một vấn đề mà chồng tôi xưa nay không hề biết. Đó là từ ngày tôi về làm
dâu nhà anh, anh trai của chồng đã để ý tới em dâu, và nhiều lần buông
lời trêu chọc, tỏ ý tán tỉnh, khiến tôi rất khó chịu. Tôi đã phải rất cố
gắng không chạm mặt anh ta, không cho cơ hội chỉ có hai người. Đến khi
bố mẹ cho ra ở riêng tôi mới thấy lòng nhẹ nhõm. Bây giờ, tôi lại gặp
phải tình huống trớ trêu này.
Anh đã khóc
và năn nỉ tôi chấp nhận. Thật không ngờ người chồng mạnh mẽ, lý trí của
tôi lại có lúc nhu nhược đến mức chấp nhận chuyện vợ mình ngủ với anh
trai. Tôi chẳng thể hiểu nổi anh đang nghĩ gì, tôi giận nhưng cũng không
lên án anh. Dù sao anh cũng đáng thương hơn đáng trách. Tôi thương
chồng, và cũng luôn khao khát có đứa con, được một lần làm mẹ, nhưng
không phải vì thế mà tôi bất chấp tất cả. Giờ đây tôi rơi vào bế tắc
thực sự. Một bên là khao khát của mình và đau khổ của chồng, còn một bên
là cái danh dự, nhân phẩm của mình. Sao cuộc đời tôi lại như vậy chứ?
Đâu sẽ là lối thoát cho tôi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét