Nếu em không còn trinh trắng?
"Nếu em không còn trinh trắng, anh có còn yêu em nữa không?".
Tôi – một cô gái vừa tròn 24 tuổi, một cái tuổi đang yêu, vô tư và trong sáng. Tuy tôi không xinh đẹp nổi bật nhưng vì sự ăn nói có duyên và biết cách đối nhân xử thế nên tôi được rất nhiều người yêu quý. Bên cạnh tôi, lúc nào cũng có vệ tinh theo đuổi... có những anh chàng con nhà đại gia, quyền cao chức trọng, có những anh chàng lãng mạn, si tình, suốt ngày xin được đón đưa, đưa đón... Nhưng một cô gái quê như tôi vừa rời xa vòng tay của gia đình để bắt đầu va chạm với cuộc sống, với xã hội bon chen và đầy rẫy những cạm bẫy... khiến tôi rất sợ mỗi khi đối diện với một điều gì đó, nhất là trong chuyện tình yêu nam nữ.
Những
ám ảnh của một đứa trẻ không được yêu thương từ nhỏ nên những ai nói
với tôi những lời ngọt ngào, hoa mỹ, tôi đều rất sợ. Tôi tự khép kín
lòng mình, khép kín với những mối quan hệ phức tạp mà ngày ngày tôi vẫn
đang phải đối diện với nó… Tôi không tin có một người nào đó dành tình
cảm đặc biệt cho tôi, kể cả những người thân của tôi cũng vậy… chưa một
lần tôi đủ niềm tin để đón nhận tình cảm yêu thương của một ai đó dành
cho mình!
Sao anh không biết được rằng, anh là mối tình đầu của tôi, là người tôi yêu thương nhất…
Vậy
mà khi gặp anh, tôi đã yêu anh! Anh không dành cho tôi những lời ong
bướm, hoa mỹ như những chàng trai khác… mà tôi yêu anh bởi sự chân
thành mà anh dành cho tôi trong suốt thời gian theo đuổi. Tôi nhớ lần
đầu tiên gặp gỡ anh, tôi không nghĩ mình sẽ dành tình cảm cho anh, cũng
không nghĩ rằng mình sẽ yêu anh nhiều như thế… Tôi ghẻ lạnh và lạnh
lùng mỗi khi đối mặt với anh, tôi từ chối những tình cảm yêu thương mà
anh dành cho tôi, tôi hờ hững với sự quan tâm và muốn được gần gũi của
anh… Vậy mà, tôi cũng chẳng hiểu, tự bao giờ, mình lại yêu anh nhiều
đến thế?
Nhưng
cũng vì yêu anh mà tôi đã để xảy ra một sai lầm không đáng có. Tôi
không tin anh lại khác các chàng trai khác, tôi không dám tin rằng anh
chỉ dành tình cảm cho mỗi mình tôi, cũng không dám tin anh muốn cùng
tôi đi đến hết cuộc đời này… và tôi đã thử hỏi anh "Nếu em không còn trong trắng
nữa thì anh có yêu em không?". Tôi chỉ muốn thử anh như thử những người
đàn ông khác… nhưng không ngờ anh lại thất vọng về câu nói đùa của tôi
và từ đó, anh không còn tin tưởng tôi nữa!
Cũng
từ đó, anh lạnh nhạt dần và rời xa tôi… Dù tôi đã cố gắng giải thích
cho anh hiểu rằng, đấy chỉ là lời nói đùa, chứ sự thật thì không phải
như vậy! Nhưng dù tôi có giải thích, có xin lỗi vì đã khiến anh thất
vọng như vậy nhưng anh vẫn không tha thứ… Anh bảo tôi là người con gái
dơ bẩn, không phải là người con gái trong sáng, ngây thơ như sự lầm
tưởng của anh ngay lúc đầu…
Tôi
đau đớn và tuyệt vọng quá! Tôi phải làm sao để cho anh hiểu đây? 24
tuổi, anh là mối tình đầu của tôi, là người đầu tiên tôi mở lòng để đón
nhận những tình cảm yêu thương của anh, là người tôi tin yêu và nguyện
sẽ đi cùng anh hết con đường này… Vậy mà, chỉ vì một câu nói đùa để thử
lòng anh, không ngờ anh lại khinh bỉ và nghĩ tôi là người con gái rẻ
rúm đến như vậy?
Sao anh không hiểu, trước khi yêu anh, tôi vẫn là một người con gái trong sáng và thánh thiện biết bao nhiêu!
Tôi
biết làm sao để giải thích cho anh về sự thật ấy đây? Chẳng nhẽ, trong
mắt anh, tôi là người con gái dơ bẩn và đáng khinh bỉ như thế sao?
Chẳng nhẽ… khi tôi thử anh về chuyện “trinh trắng” của mình là sai ư?
Tại sao anh lại không hiểu tôi chứ? Sao anh không biết được rằng, anh
là mối tình đầu của tôi, là người tôi yêu thương nhất… Sao anh không
hiểu, trước khi yêu anh, tôi vẫn là một người con gái trong sáng và
thánh thiện biết bao nhiêu!
Giờ đây, tôi vẫn muốn giải thích với anh một điều rằng, "Sau
một tình yêu không trọn vẹn với anh, em vẫn còn là một người con gái
trong sáng. Em chưa bao giờ dễ dãi trước một người con trai nào, chưa
bao giờ đi quá giới hạn cho phép với một ai, chưa khi nào dâng hiến sự
trong trắng của mình cho người đàn ông em không yêu…". Đáng
lẽ ra, anh phải hiểu điều ấy hơn ai hết chứ? Vậy mà… tại sao anh lại
trở mặt với em một cách nhanh chóng như vậy? Sao lại khinh bỉ và nghĩ
em xấu xa như thế?
Tôi biết
làm thế nào để anh hiểu được sự thật ấy đây? Thực sự, tôi còn yêu
thương anh nhiều lắm... và tôi không muốn mình phải mất anh vì sự hiểu
lầm không đáng có này!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét