Lang thang trên mang, đọc được bài này thấy thú vị, copy vào đây chia sẻ với chị em webphunu. Nhà mình có ai bằng từng nay tuổi mà chưa nắm tay đàn ông không?

Chẳng biết trên đời này có nhiều cô gái giống như tôi không, nhưng thật sự lúc này đây tôi thèm khát một vòng tay ấm biết bao.

Ngót nghét tuổi băm mà tôi chưa bao giờ được nhận sự quan tâm, chăm sóc, chiều chuộng từ một người bạn trai nào. Có lẽ vì thiếu vắng tình yêu mà tôi đâm ra già nua, cáu bẳn, khó chịu và hay ốm. Ở tuổi này chưa có chồng không phải riêng mình tôi, nhưng chưa yêu lần nào thì thật hiếm.

Tết vừa rồi là một cái Tết buồn tủi vô cùng với tôi. Dù đi làm cả năm mới về nhà được vài lần, nhưng trong suốt một tuần nghỉ, tôi bị stress nặng và thường xuyên cáu gắt. Mẹ lúc nào cũng chau mày, thở dài: “Bao giờ mày mới chịu cưới hả con? Bạn bè cùng lứa chúng nó có con hết rồi đấy. Không khéo lại ế…”. Họ hàng, bà con lối xóm hễ thấy tôi ló cái mặt ra ngoài cổng cái là tóm luôn: “Thế sắp cho bác ăn cỗ chưa? Xóm này, các em nó lấy chồng hết rồi, còn mỗi chị thôi đấy”. Biết họ chẳng có ác ý gì, và rằng đấy cũng chỉ là câu hỏi mang tính xã giao nhưng sao tôi thấy bực mình và đâm ra ghét. Tôi bắt đầu nhốt mình trong nhà, cả ngày làm bạn với cái máy tính và TV. Suốt Tết, cũng chẳng có bạn nào đến chơi, và tôi cũng chẳng đi đâu.

Tôi không giận mẹ vì biết mẹ cũng chỉ đang mong mỏi một đứa cháu để bồng bế trên tay, mong mỏi một đám cưới đầu tiên cho vui cửa vui nhà, và cũng là để mở mày mở mặt với bà con lối xóm. Nhìn nét mặt khổ tâm của mẹ, tôi không khỏi nhói lòng. Những lúc chỉ có hai mẹ con ngồi tâm sự với nhau, mẹ bảo: “Tuổi này đừng kén nữa con ạ. Con gái người ta 20, 21 tuổi đầu đều đã cưới cả. Đừng để người ta nói ra nói vào là con cái nhà này có ăn có học đàng hoàng mà chẳng thằng nào thèm rước, xấu hổ lắm!”. Tôi chỉ khẽ nhăn mặt: “Mẹ buồn cười thật đấy, con không lấy chồng thì sao mẹ phải xấu hổ? Không lấy chồng là có tội sao mẹ, bây giờ đầy người ở vậy đấy, có cần lấy chồng đâu ạ!”. Mẹ trừng mắt, còn tôi bỏ đi. Nhưng mẹ đâu biết một sự thật rằng, con gái mẹ chẳng có chàng nào để mà lựa chọn.

Tôi nhìn lại mình trong gương, không xấu, công ăn việc làm lại ổn định (nếu không muốn nói là rất tốt), nhưng có một sự thật là đàn ông chưa bao giờ vây quanh tôi, hay chỉ đơn giản là đến gần cũng không có. Phải chăng vì tôi không tự tin hay tôi nói chuyện không duyên? Tôi không có mối tình đầu và bây giờ tôi đang khốn khổ đi tìm tình cuối. Không phải vì trái tim tôi chưa bao giờ biết “rung rinh” với bất kỳ ai.

Thời học cấp 3, có một cậu bạn trong lớp hình như thích tôi, tôi đoán thế. Và đó cũng là lần duy nhất cho đến tận bây giờ có một người con trai để ý đến tôi. Nhưng mọi người trêu chọc nhiều khiến tôi xấu hổ, và rốt cuộc mọi chuyện cũng chẳng đi đến đâu. Tuổi mộng mơ của tôi chỉ có thế, chẳng e ấp cánh phượng trong trang vở, cũng chẳng giấu vội bức thư nơi ngăn bàn. Tôi phải công nhận mình khô khan.

Lên Đại học, ở trong kí túc xá, nhưng tôi cũng chẳng quen thêm bạn trai nào, cũng chẳng ai chủ động làm quen với tôi. Có lẽ tôi đáng chán đến thế thật. Quanh năm suốt tháng tôi chỉ quanh quẩn ở nhà, không hẹn hò, không tin nhắn, không điện thoại của “giai”. Nhưng tôi chưa bao giờ thở dài, than vãn, hay buồn bã cả. Tôi thấy mình mạnh mẽ đến phát sợ, còn bạn bè nghĩ tôi vô cảm, tôi chẳng biết yêu. Mãi đến hai năm cuối đại học, tôi thích một anh khóa trên – một anh chàng đẹp trai và học giỏi. Tình cảm của tôi cũng tha thiết, mãnh liệt lắm nhưng tôi thuộc diện che giấu giỏi nên chẳng ai biết. Tôi xin số điện thoại, thi thoảng nhắn tin hỏi thăm, chúc mừng năm mới, chỉ cần một tin nhắn đáp lại của anh là tôi có thể vui cả ngày. Nhưng mãi mãi tôi chẳng dám lộ diện, chẳng dám tiến đến trước mặt anh. Tôi duy trì thói quen nhắn tin cho anh vào những dịp quan trọng cũng đã mấy năm nay. Lịch sử tình trường của tôi chỉ vỏn vẹn có thế, thành tích là một mối tình đơn phương.

Nhìn tôi, chẳng ai nghĩ đây là đứa con gái chưa từng nhận được một lời tỏ tình, chẳng có ai tán tỉnh, hay chưa một lần được nắm tay con trai. Chỉ có bạn bè ở cùng tôi mới biết bí mật này, mới biết cuộc sống của tôi khép kín đến mức nào. Đôi khi tôi tự hỏi có phải mình đã quen sống trong thế giới ảo và không thể thoát ra?

Ngày tôi sắp trở lại thành phố, mẹ chốt một câu chắc như đinh đóng cột: “Nhất định năm nay phải lấy chồng, 29 rồi. Không bàn cãi nữa”. Tôi quay lưng đi giấu vội giọt nước mắt đang lăn dài trên má, làm sao tôi có thể thổ lộ với mẹ tâm sự thật của mình đây?… Mặc cho mọi người xung quanh nghĩ rằng tôi đang kén cá chọn canh, đang cân nhắc, tôi một mình ôm nỗi buồn đi tìm “bạch mã hoàng tử” của lòng mình.