Bi kịch ‘trai bao’ của các cầu thủ ngoại binh thất nghiệp
Việt Nam đã không còn là "Thiên đường bóng đá" như
trước nữa. Nhưng vẫn có không ít "ông Tây" ảo tưởng về điều đó, sang đây
thử việc dù tài cán chẳng được bao nhiêu, để rồi rơi vào cảnh sống bi
kịch.
Hình ảnh những ông Tây thất nghiệp vì vỡ mộng với bóng đá Việt Nam đang nhan nhản. |
Có một thời, BĐVN là thiên đường của những anh chàng
vắt bò sữa, hái cà phê, lái máy kéo… đến từ Nam Mỹ, châu Phi nghèo khó
nhưng lại có tý năng khiếu bóng banh, kiểu chạy khỏe, sút mạnh. Bây giờ,
những câu chuyện cổ tích thời hiện đại ấy đã xưa rồi. Ấy vậy mà, không
ít kẻ vẫn ôm ấp một giấc mơ Việt, để rồi phải rơi vào con đường cùng,
bán thân xác để nuôi miệng.
Khách tây không còn ở phố Tây
“Lâu không gặp, dạo này đi đâu mà không thấy ở đây vậy
Adebayor?”. “Bọn tao qua Quận 7 và Quận 8 kiếm ăn rồi. Ở đây nhà nghỉ
vừa đắt lại bị công an hỏi thăm thường xuyên, có gì hay ho thì tối mới
vào trung tâm”. Trên đây là mẩu đối thoại giữa chúng tôi với người đàn
ông gốc Phi tình cờ quen biết trong một dịp lân la tới một quán cà phê
vỉa hè trên đường Bùi Viện (Q.1, TP.HCM).
Tôi không nhớ nổi họ tên anh chàng da đen này, bởi đó
là một cái tên dài loằng ngoằng. Chỉ biết rằng, gã có một mái bím khá
sành điệu, đặc biệt khuôn mặt có cái gì “hao hao” như ngôi sao Emmanuel
Adebayor (Togo) thế nên tôi thường chọc là Adebayor, cho gã vui lòng.
Ngôn ngữ của gã như một nồi lẩu thập cẩm, vừa nói tiếng bồi, tiếng mẹ
đẻ, pha chút tiếng Việt Nam, lại vừa làm kí hiệu chân, tay, miệng, để
trả lời chúng tôi.
Dĩ nhiên, chẳng biết hôm nay có phải vì trời Sài Gòn
nắng 39 độ C hay không mà khác với mọi khi, gã nói với “người quen” bằng
thứ giọng gắt gao, đôi mắt cũng khác thường, đưa đi đưa lại rất nhanh
như thể sợ bị giang hồ… đòi nợ.
Cũng may cho chúng tôi, ngồi từ sáng đến trưa và tưởng
chừng đã phải nhổ neo, ai dè cuối cùng lại được gặp cố nhân. Quả đúng
như một đồng nghiệp nói: “Bây giờ có đốt đuốc đỏ con mắt, cũng khó mà
tìm được những ông Tây balô, những người mà các bác xe ôm thường nói vui
là “cái bang ngoại ở phố Tây”.
Nó khác xa với dạo trước, cứ rảo bộ qua các con phố
Tây như Bùi Viện, Phạm Ngũ Lão, Đề Thám và Ngô Quang Đẩu, không cần phải
liếc mắt, bạn cũng thấy cả đám tụ tập tám chuyện rôm rả, dù trên bàn
chỉ có vài ba ly trà đá, xa xỉ lắm thì ly cà phê đã trong vắt vì nước đá
tan chảy. Bạn cũng có thể gặp họ ở mọi ngóc ngách của Công viên 23/9,
thánh đường Huyện Sĩ, những trạm chờ xe buýt… trong bộ dạng chẳng khác
gì cái bang.
Bi kịch trai bao
Trên một chuyên đề, chúng tôi đã từng nhắc đến hành
trình theo đuổi giấc mơ làm cầu thủ chuyên nghiệp của những ông Tây
“balô” chủ yếu đến từ Lục địa đen. Ở thời điểm V.League mới chuyển mình
lên chuyên, rất nhiều cầu thủ da màu khăn gói đến theo chân “cò”, hay
bạn là cầu thủ, hoặc mượn cớ đi du lịch… để tìm cách tiếp cận thiên
đường mang tên Việt Nam, nơi mà họ nghe nói là một tháng kiếm được cả
mấy ngàn USD dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng, giờ đây tất cả đã nhận ra rằng V.League là
thiên đường nhưng cũng là cạm bẫy chôn vùi tuổi thanh xuân đời họ; bởi
không còn như thuở hồng hoang, một anh vắt bò sữa, hái cà phê, lái máy
kéo… có chút năng khiếu bóng banh hè phố, chạy khỏe, sút bừa... là có
thể được thu nhận và đào tạo thành cầu thủ Tây.
Thực tế, không ít người đã nhận ra những sai lầm,
nhưng vẫn cố bấu víu ở lại để đợi chờ cơ hội dù nó rất mong manh. Bi
kịch ở chỗ, họ cũng chẳng có sự lựa chọn, dù có muốn về lại quê nhà cũng
không thể đào đâu ra số tiền lên đến cả mấy ngàn USD để mua vé máy bay.
Hơn thế nữa, trở lại xứ sở, những ông Tây này cũng chẳng có nghề nghiệp
gì. Đặc biệt, trước mắt là những món nợ khổng lồ mà họ đã vay làm “lộ
phí” trước khi qua Việt Nam.
Không trình độ, nghề nghiệp, không tiền bạc, không chỗ
ở, không giấy tờ tùy thân... những kẻ lang thang buộc phải duy trì sự
sống bằng những thứ nghề có thể nghĩ ra: ăn quỵt, giở trò gạ gẫm, cờ bạc
bịp, phụ giúp quán cơm, buôn bán quần áo cũ, bốc xếp… Trên con đường
dấn thân vào vòng lao lí, có một cái nghề mà tất cả phải rùng mình đó
làm “trai bao” cho các quý bà sồn sồn và giới gay.
Trong quá trình thực hiện chuyên đề này, chúng tôi đã
nghe được những câu chuyện bi hài. Đó là trong một lần đi khách, 1 “phi
công trẻ” được một quý bà đã trả giá 30USD/1 đêm. Thấy béo bở, anh chàng
này đã cò kè, hứa kèm theo hàng khuyến mãi: “Nếu bà đi với 2 người thì
tôi chỉ lấy 50 USD, phòng bà lo”. Thấy 2 ông Tây đen lực lưỡng này, “máy
bay bà già” đã rồ ga chạy mất dép.
Thời gian gần đây cơ quan chức năng, liên tục tổ chức
những đợt kiểm tra liên ngành, không ít ông Tây đã bị trục xuất hoặc
buộc phải xuất cảnh. Thế nhưng, chẳng hiểu tại sao họ vẫn tìm cách quay
trở lại Việt Nam. Khác với lúc trước, khi những con phố Tây đã “động”,
những ông Tây đen này đã “lánh nạn” ở những vùng ven như Quận 7, Quận 8
nhằm tìm kế mưu sinh.
Như anh bạn Adebayor thổ lộ, ngày đi đá phủi, còn đêm
có mối ngay lập tức “phi đội” này lại đổ bộ vào trung tâm để kiếm ăn. Họ
làm gì, đi đâu, có trời mới biết. Nhưng dám chắc rằng, vô số cạm bẫy
đang chờ đón họ và cả những người muốn tìm của lạ, hoặc bất kì người nào
cũng có thể trở thành nạn nhân của những con người “khốn cùng liều
thân”…
Theo Bongdaplu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét