Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

Tôi có nên vá màng trinh ở tuổi 40 không?

hi tình cờ đọc những dòng tâm sự trên báo niềm tin trong tôi về những người đàn ông “hiểu chuyện” bắt đồng lung lạc. Dường như với ai, chuyện cái màng trinh ấy cũng quá quan trọng và họ dường như lấy đó làm tiêu chí để chọn vợ cho mình. Và tôi bắt đầu nghĩ tới chuyện vá trinh dù cho tuổi đời của tôi đã quá 30 khá nhiều.
Bằng chứng là vì trinh tiết nhiều người phải đi vá lại cái ngàn vàng mới mong được hạnh phúc, có người lại vì nó mà mất đi tình yêu và cũng có người vì trinh tiết mà từ bỏ vợ sắp cưới…Tất cả những hỉ lộ ái ố đó âu cũng vì một chữ trinh mà ra.

Tôi đã từng là một cô gái trẻ, một cô gái mất trinh. Có lẽ nhiều người sẽ thất thật nực cười khi tôi lại tự vỗ ngực thừa nhận cái điều không hay ho gì đó. Nhưng đó là sự thật và một khi đã là sự thật do chính mình làm, hãy thẳng thắn đối diện. Tôi không phủ nhận điều ấy. Đó là lí do cho việc suốt bao năm qua kể từ ngày gã đàn ông đó bỏ tôi đi khi mà tôi đã trao cho anh ta tất cả tôi chưa từng một lần nghĩ tới chuyện vá trinh.



Không biết bao người đến rồi lại bỏ tôi chỉ vì tôi không còn trong trắng
Cũng giống như nhiều cô gái trẻ khác, mối tình đầu khờ dại lấy đi của tôi những cảm xúc yêu đương, sự rạo rực, hồi hộp và lấy cả đi những gì trong trắng nhất. Nhưng nếu giờ có ai đó hỏi tôi rằng hối hận hay không? Câu trả lời của tôi vẫn là Không. Bởi khi yêu, với tôi tình cảm ấy chân thành, không chút vụ lợi. Tôi dại dột vì tình yêu, xem ra điều ấy còn đáng tự hào hơn những kẻ bán thân vì tiền. Bởi vậy tôi không  hối hận mà chỉ hối tiếc đôi chút.

Tôi đã tin chắc chắn rồi rồi đây trong cuộc đời sẽ có những người đàn ông “hiểu chuyện”, sẽ không vì cái màng trinh ấy còn hay mất mà phụ bạc tôi. Bởi thế, tôi tự tin sống, tự tin yêu. Nhưng rồi lần lượt bao người đàn ông tới và đi khỏi cuộc đời tôi. Họ bước vào đầy háo hức, tự tin và khát khao chinh phục nhưng cuối cùng họ ra đi vì thất vọng khi biết tôi không còn trong trắng. Tôi không trách họ vì sự bao dung vì tình yêu không đủ lớn cũng không phải lỗi của họ. Những lần như thế dù đau đớn nhưng tôi không gục ngã, tôi tin có ngày sẽ có một người yêu mình thật lòng.

Thế rồi năm tháng cứ dần một qua đi. Ngoảnh đi ngoảnh lại tôi đã bước qua  cái tuổi 30 lúc nào không biết. Và cho tới giờ tôi vẫn đơn độc một mình dù cho công việc, tính nết và cả ngoại hình của tôi chẳng đến nỗi tệ. Nguyên nhân cũng chỉ vì vấn đề trinh tiết.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét