Bản lĩnh của vợ cứu tôi thoát khỏi bồ
“Tôi
kể chuyện của mình, để ông nào có ý định tòm tem biết đường toan tính,
vì chẳng phải ai cũng có được một bà vợ tuyệt vời như tôi”.
Vợ tôi thản nhiên nghe Hiền nói. Sau, cô ấy bảo: “Chị chẳng ngại chia chồng...”
Tôi là dân công
trình, đi nhiều hơn ở nhà. Đàn ông lang bạt kì hồ, đắm say chút hương
lạ là lẽ thường tình. Vợ tôi cũng nghĩ thế! Cô ấy thường nói với bạn bè
rằng: mắt không thấy, tim không đau.
Lần ấy, tôi phải đóng
đô ở Đồng bằng Sông Cửu Long gần hai năm. Con gái miền sông nước rắn
rỏi, khỏe mạnh, dịu dàng, duyên dáng, giọng ngọt như mía lùi, một dạ
hai thưa khiến tôi thực lòng mến. Rồi tôi chính thức “già nhân ngãi,
non vợ chồng” với Hiền - cô gái miền Tây lỡ thì làm nấu ăn ở chỗ chúng
tôi.
Suốt hai năm ấy, tôi
đôi ba tháng bay về Hà Nội một lần thăm vợ, thăm con, hàng tháng đều
đặn chuyển ¾ lương về tài khoản vợ, còn lại thời gian, tiền bạc, tôi
dành cho Hiền.
Phải nói Hiền yêu chiều tôi hết mực, chăm tôi như mẹ chăm con khiến mấy lão cùng đội phải ghen tỵ ra mặt.
Đến lúc sắp hoàn
thiện công trình, nhận ra thái độ bồn chồn, sợ hãi của Hiền, tôi mới
giật mình. Nhiều lần Hiền hỏi tôi chuyện bỏ vợ, nhiều lần Hiền nài nỉ
tôi cho cô ấy một đứa con, nhiều lần Hiền bảo tôi đi công trình nào, cô
ấy sẽ xin đi theo đó… Hiền không chỉ yêu tôi thật lòng, mà còn muốn bấu
víu tôi làm điểm tựa cho cuộc sống.
Tôi có bạc bẽo không?
Tôi nghĩ là không. Bởi ngay từ lúc Hiền muốn đến với tôi, tôi đã bảo
rằng tôi chỉ coi đây là một cuộc tình qua đường. Hiền đã chấp nhận. Tôi
không thể để Hiền bấu víu cả đời với mình, tôi không thể cho Hiền một
đứa con bởi như thế tôi sẽ bị ràng buộc; tôi càng chẳng bao giờ có tư
tưởng bỏ vợ.
Hiền cuối cùng đã hiểu không thể tác động từ phía tôi. Cô ấy chuyển hướng sang vợ tôi.
Lần về nhà, tôi đứng
người khi vợ tôi, trong lúc xếp quần áo cho tôi đã lôi trong valy ra
một cái bao cao su. Tôi đã lầm rầm nguyền rủa sao mình đen thế, đoảng
thế. Vợ tôi sau chút biến sắc ban đầu trở lại thái độ bình thường ngay,
cô ấy cười cười trêu tôi: “Chồng chu đáo thế!?”.
Lần về tiếp theo của
tôi, vợ tôi không cười cười nữa. Cô ấy nghiêm mặt bảo tôi: “Em ghét
nhất những người đã ăn vụng lại không biết chùi mép”. Lúc đầu tôi tưởng
cô ấy định ám chỉ ai, nhưng khi nhìn thấy vết son môi trên vai chiếc áo
vừa thay ra thì tôi đã hiểu.
Hiền đã làm những
việc ấy. Cô ấy muốn vợ tôi biết, muốn vợ tôi ghen, muốn vợ tôi bỏ
chồng. Điều cô ấy không ngờ là vợ tôi, gần như, chẳng quan tâm đến
những “ám hiệu” Hiền để lại.
Thế là Hiền mạnh tay
hơn. Hiền nhắn tin cho vợ tôi, lúc nài nỉ, lúc khích bác, lúc chọc tức,
gửi cả tin nhắn hình có mặt tôi. Thi thoảng, lúc chúng tôi vui đùa trò
chuyện hoặc đang ăn cơm, Hiền mở máy gọi số vợ tôi rồi cứ để vậy để vợ
nghe thấy giọng tôi.
Vợ tôi đột ngột xuất hiện ở công trường.
Vợ tôi gặp Hiền, cô
ấy bảo tôi đi cùng nhưng ngồi ở xa. Hiền, dù bất ngờ trước sự xuất hiện
của vợ tôi, nhưng có lẽ cũng mở cờ trong bụng.
Hiền thao thao về sự
chung đụng của chúng tôi, không phải ngày một ngày hai mà là hai năm
qua. Hiền khẳng định như đinh đóng cột rằng nếu vợ tôi không đồng ý li
dị thì sẽ phải chia chồng cả đời thôi vì không có Hiền, tôi cũng sẽ có
người khác, ở nơi khác tôi đến. Còn nếu là Hiền, Hiền sẽ theo tôi đến
chân trời góc biển…
Vợ tôi thản nhiên
nghe Hiền nói. Sau, cô ấy bảo Hiền: “Chị chẳng ngại chia chồng. Lấy
chồng đi công trình chị đã xác định chuyện đó. Nếu chồng chị đồng ý, em
có thể theo anh ấy đến chân trời góc biển”.
Tôi đưa vợ về Hà Nội
rồi quay trở lại. Tôi cảm ơn Hiền về tình cảm em dành cho tôi, nhưng
tôi không chấp nhận được những việc em làm.
Vợ tôi, đã tha thứ
cho tôi, để giữ cho hai đứa con được có bố có mẹ, nhưng cô ấy chắc chắn
tổn thương nhiều. Bây giờ, tôi đã về Hà Nội làm việc, nhưng mỗi lần tôi
phải đi xa, dù chỉ ít ngày, tôi cũng cảm thấy không thoải mái với vợ.
Nên tôi muốn nhắc đến
các ông chồng, nếu muốn giữ ấm gia đình, thì tốt nhất đừng đi ăn vụng.
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, mà thời nay, nhiều khi do người
trong cuộc tự đẩy ra đấy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét