Thứ Hai, 4 tháng 2, 2013

Ghét Tết

Ghét Tết

Tết khiến cho nỗi buồn của nó chỉ lắng xuống một chút lại thức dậy và ùa về, làm nó thấy bất an, trống trải, bóp chặt trái tim nó. Tết càng dài thì nó càng nghĩ đến những chuyện buồn và buồn hơn.

Tết đến rồi, một cái Tết nữa lại đến trong niềm vui và chờ đón của tất cả mọi người, không khí Tết tràn ngập trong mỗi gia đình tại thị trấn nhỏ vùng Tây Bắc này. Với một đứa trẻ 8 tuổi như nó không có dịp nào tuyệt vời hơn Tết, được nghỉ học, được đi chơi, được mua quần áo mới, được chụp ảnh, được tiền mừng tuổi. Tết năm nào bố mẹ cũng đưa anh em nó về nhà ông bà nội để gói bánh chưng và cùng mọi người chuẩn bị mua sắm đón Tết.

Nó còn nhớ rõ lắm nhà ông bà nội có cây đào bích mà mỗi khi Tết đến nở hoa đỏ thắm rất đẹp, còn cả cây mai trắng nữa. Nó nhớ ông nội nó gói bánh chưng rất đẹp, những cái ông gói rất vuông vức và đều nhau. Rồi cả công việc chuẩn bị gói bánh cũng thật tỉ mỉ và cẩn thận, lá dong phải rửa sạch và buộc lên cột cho khô, gạo phải vo bằng nước lá dong.

Lúc ông nội và mọi người gói bánh nó chạy lung tung nhìn mọi người và chờ đến khi nào gói gần xong còn một ít nguyên liệu thừa nó mới nhờ ông gói cho những cái bánh xinh xinh và xí là của mình. Bà nội luôn có những món quà được mua và chuẩn bị từ trước để cho anh em nó vào năm mới, đôi khi là một bộ quần áo, một cái máy ảnh, một đôi giầy uylich được bà mua và gửi từ Hà Nội lên.

Một cái Tết sum vầy và tràn đầy hạnh phúc trong không khí gia đình đầm ấm bên nhau. Tết năm nay còn vui hơn khi ông bà nội quyết định chuyển nhà về Hà Nội sau bao nhiêu năm xa quê đi xây dựng kinh tế mới. Và cũng để tạo điều kiện cho các con cháu sau này khi trưởng thành.

Năm nay Tết lại đến sớm cũng giống như cái Tết năm nào, những cảm xúc, hình ảnh lại ùa về trong nó. Đã lâu lắm rồi nó không hề mong Tết đến. Nó sợ sự trống trải, hiu quạnh trong căn nhà chỉ có nó và cô mỗi khi Tết về. Người ta thường nói Tết là lúc gia đình sum họp, đoàn tụ và quây quần sau một năm làm việc vất vả. Nhưng sao nó không thấy như vậy? Những người bạn nó đều thích Tết vì được nghỉ, được đi chơi, tụ tập, nhận những lời chúc tốt đẹp từ những người thân, bạn bè. Nhưng sao nó không thấy thích?

Có người thích Tết bởi cái tiết trời se lạnh nhưng ấm áp trong không khí gia đình bên nồi bánh chưng luộc. Nhưng sao nó thấy quá khó để tìm lại được miền ký ức đấy trong tâm hồn? Nó bây giờ đã trưởng thành hơn nhiều, nó cũng biết tự lo lắng và đi mua sắm để chuẩn bị cho một cái Tết là như thế nào. Tết năm nay của nó và cô cũng có mâm ngũ quả, cũng có bánh chưng, có cành đào mà sao thấy lạnh lẽo, lẻ loi và cô đơn thế.

Sau khi chuyển về Hà Nội, gia đình nó đã trải qua thật nhiều biến cố và sóng gió. Biến gia đình nó từ một gia đình hạnh phúc, đầm ấm thành một gia đình lúc có bố thì không có mẹ, lúc có mẹ thì không có bố. Ông bà nội cũng lần lượt đi xa, các cô chú cũng thành lập gia đình và ra ở riêng. Biến nó từ một đứa trẻ ngây thơ, vô tư thành một kẻ lầm lì và chai sạn.

20 năm trôi qua rồi, nó đã đón 20 cái Tết với những tâm trạng khác nhau. Nó tưởng rằng đã lấy được thăng bằng, đã chấp nhận sự thật và quên đi những nỗi buồn để sống, nhưng sự thật không phải như vậy. Nỗi buồn đấy vẫn khắc sâu trong tim nó, hình ảnh một gia đình đầm ấm có cả bố mẹ vẫn hằn sâu trong ký ức, nó không thể quên được.

Tết chỉ đem lại cảm giác vui vẻ, hào hứng trong chốc lát nhưng rồi lại vụt đi rất nhanh. Nó vẫn thấy sợ và không biết trả lời như thế nào khi người ta hỏi: "Tết này mày có về quê ăn Tết không?", "Tết này mày ăn Tết ở đâu?", "Gia đình mày chuẩn bị Tết đến đâu rồi?". Nó tạo dựng cho mình một bộ mặt giả tạo bao nhiêu năm về một cuộc sống gia đình hạnh phúc và đầm ấm, nó che giấu mọi cảm xúc của mình.

Nó tỏ ra mạnh mẽ và bình thản trước mọi chuyện, nó cứ gồng mình lên để sống, để giấu đi những nỗi buồn và suy nghĩ thật của nó. Để đến khi trở về đối diện với bản thân nó lại thấy càng buồn hơn. Có lẽ từ đấy mà nó không còn thích, đón chờ Tết nữa, thậm chí còn mong không có Tết. Tết chỉ khiến cho nỗi buồn của nó chỉ lắng xuống một chút lại thức dậy và ùa về, làm nó thấy bất an, trống trải, bóp chặt trái tim nó.

Trước đây nó luôn nghĩ sao kỳ nghỉ Tết ngắn ngủi và trôi qua nhanh thế, nó mong ngày nào cũng là Tết. Nhưng hôm nay mới là 28, còn hơn một tuần nữa mới phải đi làm, nó không hiểu tại sao thời gian trôi chậm như thế. Tết càng dài thì nó càng nghĩ đến những chuyện buồn và buồn hơn bấy nhiêu.

Nó không biết làm thế nào để vơi đi nỗi buồn trong những ngày Tết này và trở lại vui vẻ hơn, đến bao giờ nó lại mong chờ và thích Tết. Nó không cần ngày nghỉ, không cần tiền lì xì may mắn, không cần những bộ quần áo mới, chỉ cần một bữa cơm gia đình có đầy đủ bố mẹ thôi. Nó nguyện đánh đổi tất cả, tất cả những gì nó có để có một bữa cơm như thế, một không khí gia đình như xưa.

Vì những biến cố, sóng gió xảy ra đã làm nó ghét Tết. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn nó vẫn yêu Tết lắm, để nó nhớ lại những gì tốt đẹp của một gia đình từng có. Nhiều lúc trong những giấc mơ nó vẫn khóc thầm, bao giờ cho đến bao giờ.
Đăng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét