Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

Sai lầm khi thử tìm hiểu cảm giác sex

Sai lầm khi thử tìm hiểu cảm giác sex

Tôi đã không giữ được mình, không giữ được suy nghĩ và sự vững vàng của bản thân. Bị anh chi phối trong mọi chuyện, bao gồm cả việc ép tôi quan hệ bằng đủ cách, tôi đánh mất sự nhu mì của người con gái, chửi thề mỗi khi không thể chịu nổi.

Tôi ngồi đây với tâm trạng nặng trĩu, hai tay run run và nỗi hoang mang vô bờ. Cảm ơn cuộc sống đã cho tôi một gia đình tuyệt vời, cha mẹ và các em tôi. Cũng cảm ơn cuộc sống đã đưa tôi qua biết bao sóng gió, biết bao bài học giúp tôi mạnh mẽ hơn. Những lúc tuyệt vọng, tâm hồn con người ta thật yếu đuối. Muốn giữ tất cả lại trong lòng nhưng đồng thời cũng muốn hét lên cho cả thế giới biết.

Tôi sinh ra ở một vùng quê Bắc Bộ, đồng lúa xanh, cánh cò bay lả, đường làng quanh co, bụi tre già, mọi thứ thật đẹp và đúng ra sẽ thật sự đẹp mãi và nuôi dưỡng mãi một tâm hồn như tôi. Nhưng rồi vùng quê ấy cũng đa nuôi dưỡng tôi bằng sự thù hận, tôi hận họ, những người đã gieo vào lòng tôi sự sợ hãi đến tột cùng cho đến hôm nay.
Tôi biết trong xã hội có rất nhiều người như chúng tôi, bị “lạm dụng tình dục” khi còn là những đứa trẻ ngây ngô xinh xắn. Thậm chí nó chẳng thể biết thứ đó là gì nhưng họ có biết dù những đứa trẻ đó không biết gì thì những hình ảnh đó vẫn thế, vẫn đọng lại là những hình ảnh đầy khủng khiếp và cho đến khi chúng lớn lên biết được thực sự nó là gì thì thêm cảm giác hận và mất niềm tin vào bản thân và cuộc sống.
Tôi là một trong những đứa trẻ đó, xinh xắn dễ thương thậm chí tuổi chưa tròn chục. Mọi hình ảnh là mơ hồ nhưng mọi cảm giác ám ảnh cho tới giờ này, khi nhớ lại ngồi viết ra trên những ký tự này, trên từng trang giấy này tại sao lại không thể mơ hồ như một giấc mơ. Tại sao lại "thật" đến thế, từng chút từng chút trong từng tế bào cơ thể.

Cảm giác sợ hãi trong đêm ấy khi biết mình đang bị kéo khóa, cảm giác nín lặng khi không thể làm gì, căng cứng và giả bộ lật mình. Cảm giác kinh khủng khi bàn tay bé nhỏ bị kéo xuống mơ hồ trong đêm để nắm “thứ đó”. Mọi thứ mọi thứ in sâu vào đầu trong suốt những ngày tháng sau.
Mỗi người sẽ có một cách ứng xử khác nhau với chúng, riêng tôi, tôi chọn cách sống với nó, sống với nỗi sợ hãi đó cho đến một ngày vào cuối năm năm ngoái. Mọi thứ tôi để trong lòng bao lâu tôi đã có thể nói ra, tâm sự cùng anh và em trai của mình.
Tôi gặp anh, xác định sẽ không tiến tới. Những ngày đầu tâm trạng mở thật thoải mái, tôi đã có những ngày vui vẻ, cảm giác mới lạ và ngọt ngào. Sau vài tuần gặp mặt tôi tỏ ý không muốn gặp vì một nỗi sợ hãi mơ hồ và vì cảm giác hận ẩn sâu trong lòng. Nhưng rồi người đàn ông khéo léo đó đã lái trái tim tôi lệch hướng.

Thời gian sau đó tôi quen anh, anh dìu dắt tôi qua nhiều cảm giác, qua nhiều cung bậc cảm xúc, từ từ từng chút. Cho tới một ngày tôi quyết định đi tìm hiểu “thứ cảm giác mà họ - những người không còn tính người ấy dùng tôi tìm kiếm”. Đồng thời tôi thật sự muốn biết mình còn cái mà người ta gọi là màng trinh hay không.

Bắt đầu từ đây tôi đã sai lầm nối tiếp sai lầm. Trong cái sai lầm đầu tiên là không giữ được mình, không giữ được suy nghĩ và sự vững vàng của bản thân. Khi biết được tôi còn cái gọi là “màng trinh” đó tôi đã vui sướng biết bao. Rồi lại như một người điên khi biết mình vừa tự tay phá hủy nó, phá hủy không chỉ cái màng mà phá hủy luôn tiết hạnh của một người con gái. Hơn thế nữa là sự đau khổ tột cùng khi anh thú nhận anh đã có vợ và con gái, tất nhiên họ đã ly hôn.
Sự thù ghét sợ hãi ngày xưa đã cho tôi thật nhiều, từ sự cứng rắn sống, khép kín trong mọi thứ để quyết tâm học tập và sống mà tôi nghĩ khi nhìn vào người ta sẽ nói là “sống tốt, sống ngoan”, nhưng đồng thời nó mang lại cho tôi nhiều suy nghĩ dại dột đến lệch lạc. Tôi ra trường với tấm bằng đại học của một trường tốt, một mối quan hệ nam nữ chớm nở, qua một thời gian lờ mờ tôi nhận ra mình đang đánh mất con người của mình rất nhiều.

Bị anh chi phối trong mọi chuyện, bao gồm cả việc ép tôi quan hệ bằng đủ cách, tôi đánh mất sự nhu mì của người con gái. Chửi thề mỗi khi không thể chịu nổi, chạy lang thang như điên trên đường. Mọi thứ, mọi thứ và hơn hết tôi càng ngày càng lún sâu vào sự lừa dối. Nhận ra tất cả mọi chuyện nhưng tôi lại để sự sợ hãi như bạn trong bài “Người tình dọa tung lip sex nếu tôi đòi chia tay” chi phối để trở thành người “thỏa mãn" cho anh, để mọi lần chia tay đều không thể.

Tôi đã sai, nhưng sao anh không hiểu tôi sai với nhiều người nhưng với anh từ đầu đến cuối tôi không làm hại gì anh cả, không lừa dối, không lăng nhăng. Vậy sao đến giờ dùng cách đó đối xử lại với tôi? Gia đình, cơ quan, bạn bè giờ này tôi nghĩ còn ai không biết việc của tôi nữa. Bố tối biết chuyện, ông rơi nước mắt vì cô con gái sai lầm dại dột nhưng tuyệt nhiên tỏ ra như không, mẹ tôi cũng vậy. Họ cố gắng không nhắc tới để tâm trạng tôi không thêm tồi tệ.

Hơn tuần nay anh đã im lặng hơn nhưng rồi thỉnh thoảng vẫn lại “sao em không nghe lời anh, anh sẽ lên nhà em”. Sao anh không hiểu giờ anh có lên thì sao? Đánh kẻ chạy đi nhưng tôi không nghĩ khi mình chạy lại mà bị mọi người cười chê dè bỉu. Chúng tôi dùng mọi sự chân thành mang đến cho các anh niềm vui, sự chăm sóc, đúng các anh muốn giữ chúng tôi nhưng không phải lúc nào níu kéo cũng là tốt. Thật ra với chúng tôi các anh buông tay đó chính là níu nhưng là níu lại “kỷ niệm đẹp, sự tôn trọng về nhau”. Chúng tôi vẫn phải sống, các anh cũng vậy. Thời gian sẽ giúp đôi bên tốt hơn.
Rất nhiều lời khuyên tôi nên báo cho công an phường, sau mọi chuyện tôi biết chứ, chứng cứ, tin nhắn, lời dọa nạt của anh, những lần anh ép tôi lên giường cho bằng được, những lời lẽ thô tục của anh, tôi ghi lại bằng cách đẩy toàn bộ lên mail, lưu vào lưu trữ sau đó xóa toàn bộ trong điên thoại. Tôi giữ lại để nhắc nhở bản thân mình mà thôi, với chúng tôi, tôi nghĩ nỗi đau lớn nhất là thất vọng, thất vọng về bản thân, sự lựa chọn của bản thân, đau đớn vì người đàn ông mình yêu thương sau khi nghe mình kể thì mọi người xỉ vả, các anh có hiểu điều đó?

Không phải chúng tôi ngu si, không thể phản kháng mà chính là không muốn, vì làm như thế chúng tôi chà đạp lên tất cả rồi. Tôi chỉ mong rằng chúng ta sống bằng “tình” sẽ được trả bằng “tình”, hoặc ít nhất là không bị trả lại bằng “oán”. Nếu mọi người sau những ngày tháng yêu thương trở nên cắn xé nhau, chửi bới nhau thì sau cùng chúng ta được gì. Chính vì thế bây giờ và sau này dù anh có làm gì tôi cũng sẽ đứng một bên nhìn, nhìn xem người từng yêu thương mình đối với mình ra sao, chỉ vậy mà thôi.
Anh à, em hiểu anh nhất mà. Chỉ cần anh đọc bài này thôi anh sẽ biết, có lẽ chưa đọc xong anh đã sùng sục lên tìm cách gọi em, liên hệ với em, “ em gỡ bỏ ngay đi, nói lung tung gì thế”. Nhưng mong anh và các anh có cùng suy nghĩ và cách hành động như anh hãy bình tĩnh, để lòng lắng lại từng chút, từng chút.
Đây là lần cuối cùng em nói, em nói như tâm sự, như cầu xin anh. Mong anh hãy im lặng từ đây về sau. Chỉ vậy mà thôi. Em sẽ sống tốt nhất có thể, gắng vượt qua nỗi đau này cũng như em từng làm trước đây và em mong anh cũng vậy. Lời cuối của em đó là, dù anh có đối xử thế nào em cũng không bao giờ để chữ “ hận” trong người, nhưng không phải vì còn yêu anh nhé. Chỉ là để em có thể sống tốt hơn mà thôi.
Cảm ơn các bạn, những bạn đã lắng nghe tâm sự của tôi đến cuối cùng, chắc các bạn thấy tôi sai nhiều thứ lắm phải không, nhưng tôi thật sự hy vọng tôi có cơ hội sống tiếp, sống tốt hơn và trưởng thành nhiều hơn. Với tôi lúc này “Im lặng là vàng”. Chúc các bạn có cuộc sống tốt, và chúc tôi những ngày tháng tới sẽ được tốt hơn!
Bụi Nhỏ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét