Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

Tổn thương tinh thần vì để chồng sống quá thoải mái

Tổn thương tinh thần vì để chồng sống quá thoải mái

Tôi đã bỏ qua những lời nói dối dù nhỏ nhất ở chồng. Sau đó đến những lần chồng tôi say nắng với gái bia ôm, không ít những tin nhắn hẹn hò mà tôi vô tình đọc được. Sau những điều đó anh chỉ giải thích ậm ừ với tôi rằng bạn bè chọc ghẹo.

Tôi đã sai lầm, sai vì đã để chồng có nhiều quyền tự do: tự do về kinh tế, tự do trong mối quan hệ bạn bè. Nhưng sai lầm lớn nhất đó là lòng tự trọng của tôi đặt lên cao hơn tất cả để bây giờ tôi mới nhận ra suốt 8 năm tôi sống trong nước mắt nhiều hơn là niềm vui. Khi tôi viết lên những dòng tâm sự này là tôi đã quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân này. Điều tôi muốn được ai đó chìa ra một cánh tay để giúp tôi đứng lên và bước tiếp con đường mình đã chọn.
Chúng tôi đến với nhau ở tuổi đời đã quá chín chắn và thành đạt. Anh là người có học thức, có tiền đồ; còn tôi là phụ nữ thành đạt. Có việc làm ổn định, thu nhập cao, nghiêm túc trong tình cảm. Những ngày đầu mới cưới, chúng tôi sống trong khu tập thể nhỏ bé nhưng niềm hạnh phúc ấy chỉ ngắn ngủi khi tôi biết anh thường hay nói dối dù đó là những lời nói không đáng có.
Sai lầm đầu tiên của tôi là đã bỏ qua những lời nói dối dù nhỏ nhất ở chồng “anh đang ở nhà” mặc dù tiếng xe máy ù ù, tiếng dzo dzo chát chúa bên kia đầu dây. Sau đó đến những lần chồng tôi say nắng với gái bia ôm, không ít những tin nhắn hẹn hò mà tôi vô tình đọc được. Sau những điều đó anh chỉ giải thích ậm ừ với tôi rằng bạn bè chọc ghẹo. Khi đó tôi dễ dàng cho qua vì nghĩ đó chẳng qua chỉ là những giao tiếp bình thường trong xã hội.
Rồi đứa con đầu lòng ra đời trong niềm hạnh phúc lớn của những người làm cha, làm mẹ. Nhưng niềm hạnh phúc đó dường như chưa đủ để nếu kéo anh sống một cách nghiêm túc với gia đình. Anh không nghĩ gia đình là bến đỗ mà luôn tìm đến niềm vui cho riêng mình bằng những chuyến đi chơi riêng, những chầu nhậu bí tỷ bên bạn bè, gái gú.
Sai lầm thứ 2 của tôi là đã để cho chồng mình độc lập về kinh tế, để cho anh ấy tự thấy trách nhiệm của mình trong vai trò trụ cột của gia đình. Tám 8 năm vợ chồng chưa được 10 lần anh cho tôi tiền lương của anh. Anh kêu tôi trả tiền anh mua sữa cho con nhưng tôi thấy trong túi anh có vài chục triệu đồng, anh lại giải thích tiền của người ta.

Tôi tự trọng cho qua vì nghĩ rằng mình không phải sống với anh vì tiền và càng nghĩ đồng tiền không được làm mất đi hạnh phúc gia đình. Nhưng sự thật thì quá phũ phàng, gánh nặng cơm áo, gạo tiền, tiền ăn tiền học, tiền nhà và bao nhiêu thứ tiền đã quật gã ý chí kiên cường của người đàn bà như tôi tự lúc nào không biết. Sau bao nhiêu năm ngắm nhìn mình trong gương, tôi bật khóc vì sự tàn phá của thời gian để lại cho tôi một hình hài xấu xí.
Sai lầm thứ 3 là tôi đã tự đứng lên từ trong tuyệt vọng để làm trụ cột cho gia đình, từ việc mua nhà, sắm sửa, cứu vãn một cuộc hôn nhân mà lẽ ra không nên tồn tại. Từ đây tôi cũng bắt đầu nhận ra rằng anh không thuộc về gia đình, anh không tiếp cho tôi sức mạnh nào khác ngoài sự vô tâm đáng sợ nhất.

Một lần con đau, tự tôi phải mang con vượt hơn 10km giữa trời mưa bão, trên con đường quen thuộc ấy tôi thấy dài hút hút, sâu thăm thẳm. Có lẽ mưa trong lòng tôi lớn hơn là mưa ngoài trời, đến bây giờ nghĩ lại tôi thấy thương con mình quá đỗi. Lúc đó anh ở đâu làm gì hay chỉ đơn giản nhậu với bạn bè?
Riêng anh cứ mãi đắm chìm trong vọng tưởng địa vị, bàn bè với danh nghĩa tìm kiếm cơ hội làm ăn ngày càng xa gia đình hơn. Một ngày anh có 18 tiếng đồng hồ để làm việc và giao tiếp bên ngoài đến sau 12 giờ đêm về nhà. Tôi vài lần đề nghị ly thân, thậm chí ly hôn nhưng anh không đồng ý. Tôi lại xin anh hãy đi ra ngoài sống một mình, khi nào anh chùn chân mỏi gối rồi quay về nhưng anh vẫn thản nhiên và cứ tiếp tục làm tổn thương đến tôi.
Tôi tự an ủi rằng mình sẽ hạnh phúc khi cố vượt lên những lo toan, nhọc nhằn để giữ lấy cho con có một chỗ dựa vững chắc về tinh thần. Nhưng mỗi ngày đứa con bé bỏng của tôi đòi có đủ ba, mẹ cùng đi chơi, có mẹ đưa đi học, có ba đón về. Rồi những lần nó vô tình nói ba con là “kỹ mê” (tức là mê rượu theo lời giải thích của con) tôi bậc khóc vì những buồi tủi có cơ hội trào dâng bấy lâu.

Thì ra con tôi nó đã hiểu ít nhiều về những gì đang xảy ra trong gia đình nhỏ bé này. Điều này càng thôi thúc tôi phải quyết định chấm dứt một gia đình tạm bợ để con tôi không còn tổn thương nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét