Yêu mù quáng, tôi thành cái bóng của anh
Dù tình cảm anh dành cho tôi đã nhạt nhưng hàng tuần, tôi vẫn vào nhà nghỉ để thỏa mãn nhu cầu của anh và không thể xa anh.
Tôi là một độc giả thân thiết của chuyên mục Tâm tình trên Ngoisao.net.
Hằng ngày, tôi đều vào chuyên mục để đọc bài viết chia sẻ của các bạn.
Trong đầu tôi đã có ý định chia sẻ câu chuyện của mình từ lâu lắm rồi
nhưng bây giờ, khi tôi cảm thấy quá ngột ngạt với cuộc sống của mình nên
tôi cũng mạnh dạn nói ra mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Tôi năm nay vừa tròn 20 tuổi. Tôi đã sống
và học tập ở mảnh đất Sài Gòn được hơn một năm. Tôi quen anh trong lúc
đang vật vã gồng mình để quên đi mối tình đầu đã rời khỏi tôi nửa năm
trời. Một lần lang thang trên mạng, anh vào phản hồi status của tôi trên Facebook
và sau đó anh gửi tin nhắn hỏi thăm vì anh biết được tôi cũng ở gần nhà
anh. Chúng tôi không hề quen biết gì nhau cả và sau ít ngày trò chuyện,
tôi biết được anh cũng đang làm việc ở Sài Gòn. Anh hơn tôi 7 tuổi.
Vào một buổi sáng thứ 7, khi tôi đang online
thì gặp anh và chúng tôi lại trò chuyện với nhau, sau đó, anh rủ tôi đi
xem phim. Tôi cũng đang rảnh nên đồng ý đi cùng anh. Chúng tôi xem phim
rồi đi chơi với nhau nguyên buổi chiều thứ 7 đó. Anh đã mến tôi ngay từ
lần gặp đầu tiên đó nên những ngày sau, anh thường xuyên gọi điện, nhắn
tin nói chuyện với tôi. Còn tôi vì phần đang cô đơn, trống trải nên
cũng rất vui khi gặp được anh. Chúng tôi đã đồng ý làm người yêu của
nhau sau một thời gian ngắn tìm hiểu.
Trong một lần đi chơi với anh về muộn mà
chỗ anh ở cách nhà tôi cả 1 giờ đồng hồ chạy xe máy nên anh nói: "Bây
giờ anh có về phòng trọ thì bà chủ cũng khóa cổng mất, phải ngủ ở nhà
nghỉ tới sáng mai mới về được. Hay là em vào nhà nghỉ ngủ cùng anh cho
vui nhé? Anh hứa sẽ không làm gì em hết". Không hiểu lúc đó trong đầu
tôi nghĩ gì mà lại đồng ý. Đêm đó, chúng tôi một nam, một nữ ở chung một
phòng nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.
Những lần đi chơi sau đó, anh luôn lấy cớ
nhà xa và rủ tôi vào nhà nghỉ ngủ cùng cho vui nhưng cũng không có bất
kỳ chuyện gì đi quá giới hạn. Cho đến một ngày, anh bảo bị ốm, vì cũng
rất nhớ anh nên tôi bắt xe xuống thăm anh và chuyện đáng tiếc đã xảy ra.
Tôi đã trao đời con gái của mình cho anh ấy. Anh nói với tôi là sẽ
không bao giờ rời bỏ tôi và sẽ lấy tôi làm vợ. Sau ngày hôm đó, mỗi tuần
chúng tôi đi chơi với nhau một lần hầu như lần nào, chúng tôi cũng vào
nhà nghỉ qua đêm rồi làm chuyện đó. Mặc dù tôi luôn có cảm giác không
thoải mái nhưng vì yêu anh, tôi sẵn sàng làm anh vui và luôn muốn được ở
bên cạnh anh.
Thời gian qua đi, chúng tôi vẫn yêu nhau
như thế nhưng tôi dần dần cảm thấy tôi và anh không hợp nhau nhiều vấn
đề. Chúng tôi thường xuyên tranh cãi và bất đồng ý kiến với nhau. Cũng
có đôi lần chia tay nhưng đều quay lại. Còn lần chia tay của anh với tôi
gần đây khiến tôi như suy sụp hoàn toàn. Trong một lần cãi nhau, anh đã
nói lời chia tay tôi vì tình cảm của anh dành cho tôi đã nhạt rồi. Anh
nói không còn yêu tôi như trước nữa. Tôi van xin anh quay lại. Hằng
ngày, tôi gọi cho anh không biết bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng anh
không bắt máy. Đêm nào tôi cũng không ngủ được và nằm khóc cho tới gần
sáng thì mới chợp mắt được. Tôi không thể ngờ lúc tôi dành tình cảm của
mình cho anh nhiều nhất thì anh lại bỏ rơi tôi như vậy.
Một ngày, khi tôi không thể chịu đựng
thêm được nỗi đau này nữa thì tôi quyết định tìm gặp anh. Ngồi trước mặt
anh mà tôi nói không nói nên lời. Tôi khóc rất nhiều. Tôi cầu xin anh
quay lại và ở bên cạnh tôi như trước đây nhưng anh một mực không đồng ý.
Anh luôn miệng nói bây giờ anh không còn yêu tôi như trước nữa. Anh yêu
tôi nhưng trong tương lai, anh không xác định là sẽ lấy tôi làm vợ, sợ
sau này sẽ làm khổ tôi, với lại gia đình anh cũng hối thúc anh lấy vợ vì
anh đã lớn rồi. Nghe những lời cay đắng đó từ chính miệng anh, tôi như
nghẹt thở. Nhưng cuối cùng, anh cũng đã lung lay khi quyết định sẽ cho
mối quan hệ của chúng tôi thêm một cơ hội.
Tôi rất mừng vì quyết định đó của anh
nhưng một thời gian sau, tôi đã dần dần cảm nhận được sự lạnh nhạt từ
anh. Mỗi tuần chúng tôi vẫn gặp nhau đều đều và vào nhà nghỉ qua đêm với
nhau nhưng chỉ là anh muốn đáp ứng nhu cầu cho bản thân mình mà thôi.
Những ngày bình thường, anh rất ít nhắn tin hay gọi điện thoại cho tôi,
khiến tôi buồn và càng thêm cô đơn. Nhiều khi, tôi nghĩ mình thật sự là
một con ngốc. Tôi muốn rời khỏi anh nhưng tim tôi không nghe theo lý
trí. Tôi thà lừa dối con tim mình, nguyện làm một cái bóng bên đời anh
còn hơn là phải rời xa anh mãi mãi.
Tôi thật sự đang gặp bế tắc trong mối
quan hệ này. Mệt mỏi với nó nhưng vì tôi yêu anh, muốn được ở bên anh
suốt cuộc đời này nên tôi không thể nào thoát khỏi nó. Nếu tôi rời xa
anh thì sau này liệu có người con trai nào sẽ chấp nhận một cô gái như
tôi? Mong các bạn sẽ cho tôi những lời khuyên chân thành nhất!
Thảo Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét